NGÀY ....THÁNG ...NĂM...........
TIẾP......................
Chương 9 .
‘ Hôm nay cho chàng lười nghỉ một hôm, tháp tùng chị , nhé !...’
‘Đi đâu chị, đừng bảo đi chạy bộ vào lúc này nha ... ‘’ Tôi khẽ cười và cái nhìn có chút thắc mắc .
Đừng có mà trêu chị , đi sinh nhật đứa bạn cấp 3 , thế nào ?
‘Ok, em chuẩn bị luôn ‘ Tôi mỉn cười đáp nhanh nhảu .
Chiếc xe đưa 2 chị em lướt dọc trên những con phố , đêm hè mát rượi và nhất là được đi cùng bà chị xinh đẹp duyên dáng làm tôi thấy trong lòng vui vui , thỏa mãn . Chiếc xe lướt từ từ trong gió , và tất nhiên không thể tránh khỏi những ánh mắt soi mói , có phần thèm thuồng của mấy cậu nhóc choai choai cứ đăm chiêu vào người con gái ngồi sau tôi lúc này . Kể ra cũng bình thường , với cái vẻ đẹp kiêu sa đấy ắt hẳn sẽ làm mọi thằng đàn ông bắt gặp phải rung động . Tôi cảm thấy hơi khó chịu , vít ga ... nhanh dần , kí .. t t ......... Đèn đỏ , tôi hơi mải suy nghĩ nên không chú ý , vô tình quẹt vào xe đang dừng trước đó .
‘’ Thằng kia , mù à ? ‘
Tôi hơi bất ngờ với thái độ của 2 cậu nhóc trạc tuổi tôi , nhất là câu nói từ miệng nó tuôn ra . Chưa kịp làm gì thì bà chị đã hốt hoảng :
‘’ Mình xin lỗi , tại mải nói chuyện quá ‘’
2 thằng ku kia lèo nhèo một tý rồi cũng vít đi , tôi thì cũng a kay lắm nhưng chả nói được gì , đang đi với chị nên nhịn một tý , lẳng lặng đi tiếp và tất nhiên chăm chú nhìn đường :< . Trong đầu vẫn còn hơi nóng , ‘’ Cái loại đấy mà ở nhà tao thì chỉ có ăn cháo ‘’ tôi thầm rủa 2 thằng kia
Ghé vào một quán cafe đầu đường Hà Huy Tập , không gian êm đềm trái ngược với sự tấp nập nhộn nhịp bên ngoài . Tôi rất ấn tượng với phong cách trang trí quán , cực kỳ đơn giản , không cầu kỳ , màu sắc nhẹ nhàng nhưng trông rất bắt mắt , như kiểu bước vào một quán quê .
‘ Bờm ơi , đây ... đây !’ Tiếng gọi vọng từ góc quán , chị tôi nhanh nhảu trả lời bằng một nụ cười tươi rói .
‘ Ê hèm , chị bờm nhà ta hôm nay có chàng nào thế , đánh đồn có địch mất rồi ... hê hê .. ‘ Tiếng một anh bạn chị ấy trêu chọc
‘ Ờ , chị mày nhặt được , các chú muốn tán chị hơi mệt rồi ‘ Chị đùa lại cộng thêm một cái nháy mắt tinh nghịch làm tôi cũng không nín được cười .
Hôm nay trông chị thật vui vẻ , vẻ đẹp của khuôn mặt dễ thương luôn được điểm bằng những nụ cười , những khoảnh khắc vui tươi. Còn tôi ,tất nhiên là hơi ngại ngùng , lạ mà ... Chỉ ngồi nhâm nhi cafe và thỉnh thoảng lại ngắm nhìn cái những nụ cười ấy ...
‘ Dạo phố một lát rồi về nhé ?’ Chị ghé sát vào tai tôi thì thầm .
Vâng , tất nhiên là ok , tôi còn muốn hơn cả bà chị ấy chứ , hề hề ...
Đêm hè thật thoải mái , chiếc xe chầm chậm lướt qua những con phố , dưới những hàng cây xanh mướt , gió thổi nhè nhẹ cảm giác thật sảng khoái . thời gian dường như trôi qua thật chậm , chị ngồi sau tựa cằm vào vai tôi khẽ đung đưa , miệng khe khẽ cất lên những khúc hát trong trẻo , nhẹ nhàng ... nhẹ nhàng cảm nhận không gian tuyệt vời ấy .
Bất chợt chị lặng im một lúc , khuôn mặt bé bỏng tựa hẳn vào tấm lưng tôi , hai tay khẽ ôm lấy eo , siết chặt ... Khoảng cách như biến mất , tôi và chị vẫn lặng thinh ,không ai nói gì và chỉ biết cảm nhận cảm giác êm đềm ấy . Trong thâm tâm tôi đầy rẫy những khúc mắc , những nghĩ suy nhưng chả biết sao bỗng tan biến hết , chị biết giây phút này thật yên bình , thật vui ... Những con phố dường như dài bất tận , ánh đèn vàng trải xuống đường , lác đác chỉ còn vài chiếc xe phóng qua ...
‘ Muộn rồi , về thôi em !’
Giọng chị nhẹ nhàng cất lên , tôi hình như tiếc nuối nhưng chả biết nói gì hơn , lặng lẽ rẽ vào con đường dẫn về nhà .
Những dòng nước dội vào người thật thoải mái , gột sạch cái nóng giữa mùa hè . Vừa bước qua phòng chị thì nghe tiếng gọi :
‘ Ngọc Anh, vào giúp chị một tý ‘
Tôi ngó cái đầu vào , thấy chị đang mếu máo với cái màn hình máy vi tính .
‘ Em biết sửa cái này không ? ‘
‘ À , lỗi win đấy , mang đĩa ra em sửa cho ‘.
‘ Phải cài lại à , mất công thế , thôi để mai làm ‘
‘Chỉ cần sửa thôi , nhanh mà ‘ Tôi đáp lại .
Vừa sửa máy , vừa ngó nghiêng trong phòng . Vào mấy lần rôi mà cũng chả chú ý gì nhiều , nói chuyện vẩn vơ một lúc , rồi ngồi tập trung vào cái máy . Khi xong việc thì đã thấy chị ngủ ngon lành bên dường rồi ...
Tôi tiến lại gần , ngồi bên chị , ngắm chị ngủ . Hình như đây là lần đầu có cơ hội ngắm kỹ chị như vậy , cái vẻ đẹp trong sáng ấy dường như không thể làm chán được đôi mắt của tôi ... Khẽ vuốt nhẹ những sợi tóc buông xuống dưới khuôn mặt , bung màn , tắt đèn trong phòng của chị , tôi bước về chỗ của mình ...
Giờ này cũng khá muộn với lại hôm nay cũng khá mệt , leo ngay lên dường và khẽ thở một hơi dài ...
Nằm suy nghĩ vẩn vơ về những gì hôm nay , tối nay , về chị và về cái cảm giác của tôi , cái cảm giác dường như là đầu đời ... miên man ... miên man , có chút thú vị và rồi lãng quên và chìm vào giấc ngủ ....
Chương 10 .
Thời gian cứ trôi dần , tôi và chị đã trở nên thân thiết hơn bao giờ hết . Tôi chợt nhận ra chị đã trở thành một điều dường như không thể thiếu với tôi trong cuộc sống hiện tại , chý ít là đến lúc này …
Những lúc gần nhau , cứ quấn quýt … Những lúc chạy bộ buổi sáng , những buổi học , những khi cả hai đứng hóng gió vào mỗi buổi chiều tối bên ngoài ban công . Ngỡ ngàng vì những điều mới mẻ , những điều mới lạ và cả những cảm giác bồi hồi khó tả đã đến với cuộc sống của tôi , một cách nhẹ nhàng và đầy bất ngờ …
Tối đến , hai chúng tôi lại ngồi nói chuyện , tâm sự với nhau . Thoang thoảng nơi con người ấy có chút bóng dáng của chị gái thân yêu của tôi . Những câu chuyện dường như bất tận , đôi lúc là những chuyện vu vơ , đôi lúc là những câu chuyện cười pha vào đó là gương mặt hóm hỉnh của chị , cũng có khi là những tâm sự về cuộc sống của chị , tôi cảm nhận được đằng sau đó là sự chân tình . Có lẽ tôi cũng phần nào hiểu được chị nhiều hơn , về cuộc sống , về tính cách chị .
Điện thoại rung lên , với cánh tay nheo nheo con mắt , tin nhắn của thằng bạn
“ Lên mạng đi , chat chit tý , máy hết cm tiền rồi , nhanh “
À , Thằng S , 11h rồi còn chat chit , nghĩ một lúc rồi khẽ cười và biết ngay ý của nó muốn nói gì với tôi rồi …
“ Đợi tý , xem cô tao ngủ chưa đã , phòng tao làm đéo gì có máy “ Tôi trả lời nó rồi nâng những bước chân nhè nhẹ qua phòng chị .
“ Chị Ngọc ơi , ngủ chưa ?”
“N.Anh à , vào đi “ Chị khẽ trả lời .
“ Em mượn máy một lúc , lên mạng cái “
Tôi thấy chị đang có vẻ đăm chiêu vào cái điện thoại , chắc là đang nhắn tin với ai đó .
“ Buz z.. “
“Cái đuýt , mày biết thừa là bố ghét cái kiểu này mà còn làm thế à , phang chết cmm giờ :@”
Tôi hơi bực tức , xổ một tràng với nó .
“ Ừ thì không buzz nữa , mà đmm tưởng mấy hôm nay mày chết rồi ấy chứ , chả gọi về cho anh em một câu . À hay thằng kon lại bắt được con bò lạc nào bên ấy rồi hả , khai mau ..?
Vãi chài thằng bạn , nó tua một hơi .
“ Bò cái con khỉ “ tay tôi loay hoay trên bàn phím không biết bắt đầu từ chữ cái nào , đơn giản là không biết nên giải thích gì với nó đây …
“ Ờ , bố xin lỗi các con , mấy hôm nay bố bận …”
Mà cũng phải , hai ba hôm đầu mới xuống thì hay nhắn tin với nó , khóc lóc rằng buồn , không được xem đá bóng .. bla .. bla .. thế mà mấy hôm nay lại bặt tăm lặn mất .. hề hề …
“ Tý nữa , làm một kèo nhỉ , ok?”
“ Mẹ , biết ngay mà mày gọi cho bố chỉ có thế này . ừ nhận , hôm nào về làm một bữa hát hò và bia “
Tối nay Đức với Ý đá , thằng này thích Đức , tôi lại yêu Ý có lẽ thế mà cu cậu nhớ đến mình … quý hóa quá . :<
1h30 …
Cốc … cốc. “Ngọc Anh , Ngọc Annhhhh .. ui “
Tiếng chị khẽ vang lên ngoài cửa , chắc là gọi mình dậy xem đá bóng đây .
“ Mới 1h30 mà chị “ tôi đáp lại , đôi mắt nheo nheo .
Thôi dậy đi nào , không thắc mắc , tay chị níu lấy rồi lay lay bờ vai . Bước xuống cầu thang chị đi sau , hai tay vẫn để trên hai vai , nhún nhảy … như bé con theo mẹ đi chơi . Với tay định bật cái đèn phòng khách thì chị vội níu tay tôi lại , bước lên trước rồi kéo tôi về phía cửa .
Tách h hhhh … , chiếc cửa nhẹ nhàng được mở ra , chị vội vàng kéo tôi ra ngoài trước khi tôi chưa có phản ứng gì , chi khẽ nói “ Hôm nay ra ngoài xem cho vui “ cộng thêm đó là chút nháy mắt tinh nghịch thân quen ..
Đêm , Không gian tĩnh lặng … đèn đường sáng rực nhưng không thể nổi bật hơn những ngôi sao dày đặc trên bầu trời hè . Chị bước bên tôi , khoác tay … tung tăng nhún nhảy , vẫn cái vẻ yêu đời , tinh nghịch ấy đã làm tôi xuyến xao bấy lâu nay . Tôi thầm nghĩ dường như đấy là một cặp … tình nhân .
Quán café khá đông , nhưngẫn còn chỗ khá rông . Cái màn hình tivi lớn đang phát buổi bình luận trước trận đấu . Không gian thật nhộn nhịp từ tiếng reo hò trong quán , tiếng vọng từ khan đài vọng xuống từ … tivi , từ cả màu trắng và cả màu xanh .
Tôi và chị ngội lọt thỏm trong chiếc ghế sofa màu vàng nhạt . Vẫn thế , ngồi san sát tôi , vẫn đấm vào vai tôi mỗi khi Ý bỏ lỡ một cơ hôi , vẫn úp gương mặt nhỏ bé vào vai tôi mỗi khi Đức dứt điểm và để rồi nhảy cẫng lên một cách hồn nhiên khi mà Grosso ghi bàn thắng , tôi thì vẫn như mọi ngày , lặng lẽ đón nhận … Rồi bỗng chốc chị ôm chầm lấy tôi , đưa đẩy … đưa đẩy và khẽ đặt vào mà tôi một nụ hôn … khi kết thúc trận , cảm giác thật tuyện , nó trôi qua nhẹ nhàng , đến thật bất ngờ mà tôi không thể đón nhận .
Đường về , đi được một quãng chị bỗng giật tay tôi lại , đôi mắt tròn xoe , nũng nĩu … nhẹ nhàng : “ Ngọc Anh … cõng …” Chỉ thế , tôi lại một lần nữa chưa kịp phản ứng gì chị đã níu cái vai làm đôi chân chùng xuống …
Ước gì quãng đường về nhà cứ dài mãi .. dài mãi . Cứ được cõng chị thế này mãi , khuôn mặt chị úp hẳn vào lưng tôi , ngoan ngoãn …
“ Cứ như trong bản tình ca mùa đông ấy nhỉ “ tôi khẽ cười và nói với chị .
“ Uk , ừm h … giống lắm ‘
Rồi cả hai im lặng suốt quãng đường còn lại , im lặng để cảm nhận mọi thứ … về nhau .
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều trong ngày hôm đó , cũng chả định hình được nghĩ về cái gì …. Cứ miên man miên man . Giọng nói , thái độ cử chỉ của chị . Tôi cảm nhận được lúc ấy không còn là tình cảm của chị em mà là cảm xúc của …. TRÁI TIM