đứng đấy ,thẫn thờ đăm chiêu và đôi mắt vẫn không chớp … Tôi cũng đứng nhìn theo chị ,
công nhận trời tối hẳn mới thấy thành quả của mình nó đẹp , lung linh đến cỡ nào . Ánh đèn
đường vàng nhạt phả lên , thấp thoáng ánh đèn lờ mờ từ mấy nhà bên cạnh . Gió thổi nhè
nhẹ , pha lẫn cái mùi của mùa hè , mùi của hoa và mùi của mái tóc chị … Trên bàn chiếc
bánh lấp lánh bởi những ngọn nến , có lẽ phải cảm ơn cái Phương , chiếc bánh hai tầng, đầy
màu sắc " Chúc mừng sinh nhật bà cô dễ thương" . Có lẽ đó là chiếc bánh đẹp nhất mà tôi
đã từng thấy mà chắc là sau này cũng chỉ vậy . Chiếc khăn trải bàn trắng xoá , bên cạnh
chiếc bánh là cái bình hoa nhỏ chỉ với một bông hồng. Nhưng xung quanh đó và cả dưới nền
như một vườn hoa sặc sỡ bởi tôi đã rải lên một lớp những cành hồng đỏ rực .
Tôi nhè nhẹ cúi xuống , tháo bỏ đôi dép bông đi trong nhà ra khỏi đôi chân mượ mà của chị
, lúc nãy đến giừo chị vẫn chưa nói một lời , vẫn thẫn thờ , xen kẽ đó là cảm giác xúc động .
Đứng dậy kéo chị đi vào , nhìn vào đôi mắt , tiến sát đến và khẽ thì thào
" Hôm nay , tất cả là dành cho chị yêu "
" Thật tuyệt , đẹp quá … Em làm đây hả " Chị thốt lên , đi cùng đó là nụ cười còn đẹp hơn
cả bông hồng kia .
"Trên trời rơi xuống đấy , em chỉ sắp lại chút ít thôi "
Chị tôi khẽ cười , tôi cầm lấy tay chị kéo về phía chiếc ghế , bước qua bên kia cầm bó hoa
đã để sẵn ở đấy .
" Chúc mừng sinh nhật chị của em ,… " tôi định nói thêm nhưng cứ ậm ừ .
Chị vẫn ngoòi đó lặng thinh , ngắm nhìn vào mắt tôi như ngây dại , có vẻ như đang run run ,
đôi mắt rưng rưng nhạt nhoà , mái tóc bay nhè nhẹ theo làn gió …
" Chị .. Chị …cảm ơn em nhiều lắm , thật sự cảm ơn em …"
Giọng nói đứt quãng , run lên , đôi mi giờ đã ướt đẫm , nhèo đi lấp lánh bởi những giọt nước
mắt và ánh đèn vàng.
" Chị … Chị…"
Chị sắp nói cái gì đó nhưng tôi đã tiến lại gần , một ngón tay bịt đôi môi kia lại ,một tay lăn
lăn trên hai gò má. Trông thật ngay thơ , trong trắng … Khẽ đặt bó hoa và hộp quà lên bàn ,
hai tay chi vòng ra sau lưng tôi siếp chặt , gúc đầu vào ngực tôi và sút sít ..Quả thực lúc đó
tôi hơi bất ngờ , bởi cảm xúc chị dâng trào đến thế , và nhất là bởi cái ôm chặt cứng … Cả
hai vẫn im lặng tới một lúc lâu , cái cảm giác trong người tôi thật khó tả , thực ra tôi có lẽ còn
run hơn cả chị , dần dần tôi cũng đặt hai tay sau tấm lưng , hôn lên mái tóc và cảm nhận
hương thơm toả ra từ đó …
"Thôi nào , nến sắp cháy hết rồi kìa "
Tôi từ từ buông lỏng bàn tay ra , giữ trên vai chị. Đôi mắt đã ướt nhẹp từ bao giờ ,cái môi
chu chu lên , trông đáng yêu chết đi được .
" Em làm chị bất ngờ quá , không tin nổi mất "
Lấy ta búng nhẹ lên cái mũi , tôi trêu chị " đáng yêu thế kia mà lại mít ướt , hihi "
Chị chỉ cười nhẹ , nhưng cũng thấp thoáng hiện ra cái răng khểnh duyên dáng ấy . Buổi tối
hôm nay ,giây phút này , hình ảnh này có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên cho dù một chi tiết
nhỏ , gương mặt chị lúc đấy có lẽ đã in sâu tận đáy lòng của tôi .
Phù uu … phù ….
Tôi ngồi chống tay lên cằm , ngắm nhìn chị ước với thổi nến , cái mũi cứ phật phồng , cặp
môi cứ chu chu lên , đôi mắt sáng rực qua ánh nến …
" Mở quà nhé ?" Chị dơ cái túi quà nhỏ , lắc lắc trước mặt trông có vẻ rất thích thú .
"Vâng , ai cấm chị đâu "
Đó là cái vòng đeo tay , nói thật là tôi chả biết làm từ cái gì nhưng mà nhìn nó lấp lánh lấp
lánh , có một dải màu ngọc bích dọc theo mặt chiếc vòng . Chắc tại tên chị là Bích Ngọc ,
cái vòng lại màu Ngọc Bích nên có lẽ tôi thích thú .
" Ghê , cũng biết chọn quà nhỉ , đẹp quá đi mất … "
Chị nhìn tôi , cười thật tươi , đôi môi típ lại . lau lau thổi thổi cái vòng rôi đeo vào tay , ngắm
nghía một lúc rồi cứ gặt gù … cứ như là ông cụ ngồi nghe tin tức .
"Này này , cái gì thế , chị vừa tắm xong đấy … này đã bảo thôi th.. ô i ii ii.."
" Kem này , chị thích kem lắm cơ mà .. "
"Ê . ..e .. Vừa thôi …!"
------------------------------------------------------
À à … ăn no quá đi mất ,ngồi nghịch với chị là chính .Cái màn trét kem đến là vui ,cả hai
cười sặc sụa , Gương mặt xinh xắn , cười thật tươi , xanh , đỏ , tím ,vàng … màu sắc sặc sỡ
của những mảng kem còn vương vấn nơi sống mũi,gò má rồi cằm. Trông buồn cười cực.
"Để em vào lấy thêm giấy lau "
Tôi nói rồi vội chạy xuông nhà, xuống thì nến đã cháy hết tự bao giờ , cứ mò mẫn đến là khổ
, cứ như thằng ăn trộm ,đến khổ .
Bước lên thấy không còn ngồi ở ghế mà ra đứng hóng gió , hai tay vịn lan can ,đôi mắt đăm
chiêu nhìn về phía xa xa , một chân coleen ngoe ngẩy, mái tóc xõa ra , bay bay theo làn gió .
Nhẹ nhàng bước tới sau chị , cầm tờ giấy lau nhẹ bên má , hương thơm phảng phất của mái
tóc , của cơ thể con gái và quyện thêm hương hoa hồng thật quyến rũ .
Bất chợt chị cầm lấy tay tôi , rồi quay người lại từ từ ôm chặt tôi vào lòng , gục má vào ngực
tôi , đôi mắt vẫn nhìn về phía xa xa nơi những ánh vàng của đèn đường làm sáng rực cả một
vùng…
- Lâu lắm mới vui như hôm nay , cảm ơn em nhiều … nhiều lắm , biết không !
Tôi chỉ mỉm cười , không nói gì, một tay vuốt nhẹ lên mái tóc ,tay kia xoa xoa trên tấm lưng
nhỏ bé .Lúc đó không còn cái cảm giác run run , bỡ ngỡ như lần trước .Lúc đó tôi cảm nhận
mình như người khác , không phải là “ cháu” nữa , cảm nhận mình có thể che chở , chăm sóc
chị . Lúc đo tôi biết mình đã lớn …
Chị buông tôi ra , hai tay vẫn để trên vai tôi , đôi mắt long lanh hai hàng mi nhạt nhòa , nhìn
thẳng vào mắt tôi . Bất chợt chị nhún người lên , đặt vào môi tôi mọt nụ hôn nồng nàn đến
khó tả . Tôi lại như chết lặng, cả người như cứng lại , rồi từ từ cũng đáp trả , tất nhiên là một
cách vụng về , 17 tuổi , tuy cũng có lúc tò mò , nhưng đó là nụ hôn đầu đời , cảm xúc đầu
đời …
Tuy chỉ là kiểu “ môi chạm môi” nhưng tôi cảm nhận được sự nồng cháy . Rồi chị dừng lại ,
tách rời môi ra mắt nhắm lại , hai gồ má ửng hồng , ngượng ngùng . Áp bờ má vào má tôi ,
thì thầm nho nhỏ vào tai tôi :
“ Yêu Ngọc Anh mất rồi …. “
Dậy .. dậy nào …!
- Uhhmmmm … em ngủ tý , còn sớm mà ..
- Ôi , mặt trời lên tận đâu đâu rồi kìa … dậy đi kẻo muộn nắng nóng .
Tôi quay đầu , úp mặt cố gắng chiến đấu thêm tý nữa mặc dù cái gối đã bị chị lấy mất và cứ
dúi dúi vào sau lưng . Cảm thấy không hiệu quả nên chị đưa cả hai tay nhéo nơi cạnh sườn ,
buồn không chịu được , tỉnh mất rồi . Cố vùng vằng để xua đuổi hai cái tay kia đi , tay tôi vơ
loạn xạ , tự dưng lại cầm được một bàn tay be bé , mát rượi . Nắm nó thật chặt , chị thì vùng
vẫy nhưng làm sao được tôi , đan xen những ngón tay vào nhau rồi đưa lên , dần dần áp vào
má , mắt nhắm lại thưởng thức cái cảm giác ấy … - Mềm nhỉ
Bước xuống nhà , theo sau chị , mắt nhắm mắt mở , mồm thì ngáp ngắn ngáp dài , thấy mệt
trong người , đêm qua gần 4h mới ngủ mà giờ nãy đã phải dậy … Nhìn phía trước , chị đi
cách một đoạn mặc cái quần jean màu đen bó sát , cặp mông căng tròn cứ lắc lư . Đi điệu
thế , chắc là cũng đầu đội quyển sách tập dáng đi kha khá đây . Mình chưa dậy mà quần áo
đã chỉnh tề thế , chắc là lâu rồi không về chơi nên lần này hóa hức , bình thường ở nhà bà
này toàn mặc váy đâm ra thành quen , hôm nay mặc sơ mi với quần jean làm tôi cứ thấy
khác khác . Hai hôm nữa là cưới ông chú út của tôi nên phải về , còn chị bảo hôm nào mới
lên nhưng tôi kèo nhèo mãi , dọa dẫm đủ kiểu mới chịu đi cùng hôm nay . Với lại ông còn
chưa về , ở nhà một mình thì chán , trời thì nắng nóng biết đi chơi đâu.
Phi xe ra cổng trước , ngồi đợi chị khóa cửa linh tinh . Mới sáng sớm mà nắng đã oi oi thế
này rồi , ngồi đợi một tý mà mồ hôi ra ướt hết cả mặt . Mãi mới thấy bà ấy ra , khiếp , trừ
mỗi hai con mắt còn lại bịt kín mít bằng cái áo đi nắng . Đi trên đương có gió cũng dịu đi
nhiều , trong thành phố đường đông người kinh , gặp quả đèn đỏ nào dài dài thì chỉ có khóc
, lăn lê một lúc rôi cũng ra khỏi Vinh . Chị ngồi sau nói cười , đùa cợt thi thoảng còn trêu tôi ,
tôi trêu lại thì lại bị hai bàn tay để hờ bên eo nhéo vào , đau mà chả biết làm sao , chả nhẽ
dừng xe lại đánh cho trận rồi lại đi tiếp. Lâu lắm mới thấy chị nói nhiều thế , cười cũng nhiều ,
chắc là đang vui lắm đây . Chiếc xe đi từ từ , qua những cánh đồng xanh ngắt thẳng cánh ,
gió lùa vào mát rượi , chị và tôi vẫn nói cười vui vẻ , đôi bàn tay nhỏ bé đáng yêu kia không
còn để hờ nữa mà đã ôm chặt vào em tôi tự lúc nào , trong tôi lúc đó vui vẻ làm sao ….
Đi chậm nên cũng hơi lâu lâu mới về tới , do tiện đường nên ghé vào nhà ông nội tôi trước ,
cách nhà tôi có mấy trăm mét . Theo thói quen thì cứ phi xe ầm ầm vào phía sau cho nó im ,
ai ngờ có một giàn thanh sắt để dựng rạp chắn ngang , tý nữa thì cả hai chị em ăn cháo hành
.
- Cháu chào bác , chào chị …
Chị vừa chào ông tôi vừa gỡ gỡ cái mũ với áo khoác ngoài , thấy mặt rồi ông mới biết là bà
Ngọc , nãy giờ chắc là mình đèo con nào về giới thiệu . Để cho chị nói chuyện với ông tôi phi
ngay vào WC phía sau , nhịn từ nãy đến h , tý thì đái mẹ ra quần . Bên cạnh nhà bếp với nhà
tắm là khoảng vườn khá rộng , một phần nhỏ trồng rau ria tứ tung , còn lại là mấy cây ăn quả
, khế , ổi , cóc linh tinh , nói chung là đủ cả nhưng tôi chả bao h ăn , tính vốn không thích ăn
vặt . Giải quyết xong nhẹ hết cả người định phi vào phòng làm một giấc nhưng chợt nhớ ba
mẹ . Rút điện thoại alo thông báo tình hình , rồi hỏi xem trưa có về không, rút lại là ăn cơm
trưa ở ông bà , ba mẹ về đó luôn. Thế là ok rồi
- Bà với chú đâu ông, sao vắng vẻ thế , mà bác T cũng về à ?
- Chắc là đi chợ , chú mày thì chả biết , đi từ sớm .
Bác T là bác gái tôi , con cả ông nội . Lúc tôi mới đẻ thì bác vào miền Nam , rồi qua bên
Đức , bây giờ lại về Sài Gòn . Là dân làm ăn buôn bán , cũng đủ đường phiêu bạt . Nói
chuyện một lúc rồi vào phòng bật tivi xem rồi ngủ lúc nào chả biết .Đến trưa thì mẹ vào đập
dậy ăn cơm . Khiếp , lúc sáng chả thấy ai mà bây giờ đông quá , toàn người là người , nhộn
nhịp bức bối .
- Ra rửa mặt còn ăn cơm , à mà vào mà chào bác với chị đi kìa !
Vẫn cái giọng điệu ấy , lâu ngày mới về mà chả nói được một câu cho ngọt ngào, nhưng mà
không sao , quen rồi
- Cái thằng , lớn hơn cả bố rồi ... Nói xong bác ôm tôi một cái , tay vẫn cầm đôi
đũa nấu ăn.
Nãy giờ nhìn mãi chả thấy chị đâu , ra là đang rửa rau ngoài bể nước. Mặc cái áo phông
màu xanh , tóc buộc cao lên trông ngộ phết . Đi qua cũng ngứa tay nên nhéo một phát vào
má làm bà chu cái môi lên , tay thì phảy nước tóe tung cả người
- Đánh cho giờ , người ta đang làm cứ phá
Tôi lêu lêu cái lưỡi rồi quay sang nghịch nước , chị cũng vào chuẩn bị cho bữa cơm . Ăn
uống xong thì cũng tìm đường rút , chở chị về nhà tôi nghỉ ngơi chứ ở đây đông người rồi .
---------------------
- Ê con hàng , ra quán nước.
- Nước cl~ , đang ngủ . Mà thằng nào đây ?
- Ơ ! nhanh cmm lên .
- Sax , bố tưởng thằng nào , giờ mới nhìn số , tưởng mai mới về cơ mà .
Gọi thằng Nam ra bốc phét tý , đằng nào cũng không buồn ngủ nữa , hồi nãy làm một giấc
rồi . Thằng này có cái bệnh là đang ngủ dở ai mà gọi đt là đéo thèm nghe mà có nghe thì
cũng không nhìn ai gọi , cứ bấm nút xanh rồi alo mù cả lên . Nhiều khi gọi cứ hỏi ai đây ai
đây như cán bộ , điên hết cả người.
- Thằng S đâu sao không gọi được , nó dạo này như ma ấy , chắc là bắt được
con bò lạc nào rồi .
- Bò cl~ gì , đang chăm bà ngoại nó trong viện ấy , chắc bệnh già cả, trời nắng
nóng thế này cơ mà .
- Thế à , tý vào thăm .
- À mà này , tao đang tia em Thùy mày à , dạo này nhìn em cứ phơi phới , ngô ra
ngô khoai ra khoai rồi .
Đm , vừa nghe nó nói xong tý phun cả ngụm nước đang uống dở , cái con Thùy này trông thì
ngon thật nhưng mà về độ đanh đá thì số một cm luôn , món sở trường là cào cấu , con trai
trong lớp chả thằng nào mà không để lại vết sẹo trên người mà nguyên nhân là trêu nó .
- Mày ăn phải thuốc nổ à , con Thùy mồm Thủy Tiên đấy á @@ ( Bọn tôi hay nói
những con nào mà nhìn dâm dâm với cả cái mồm rộng là mồm thủy tiên do nhìn mồm miệng
Thủy Tiên y như mấy con ... thổi kèn .
- Đm , đéo ủng hộ thì thôi , còn bêu nó ra làm bố mày cũng nản !
-
-
.......................................
Ngồi một lúc rồi hai thằng phi vào viên thăm bà thằng S , rồi ở bên đó chơi đến chiều muộn ,
nhìn đồng hồ ngó nghiêng xem tình hình trời đất thế nào , xem ra cũng đi được rồi . Trở về
nhà đón chị , thực hiện cái ý tưởng nhỏ bé mà nảy ra trong đầu từ tối qua đến giờ , thầm nghĩ
‘’ Chắc bà này còn bất ngờ nữa đây ‘
Chiều hè , cái nóng ngột ngạt đã vơi đi thay vào đó là những cơn gió mát rượi . Cánh đồng
ngô xanh ngắt một màu trải dài như vô tận … Bãi cát trắng uốn lượn kéo đến tận chân trời
đỏ rực . Đứng trên cầu nhìn xuống thật là đẹp , một cảnh đồng quê êm đềm . Tôi đã đứng
đây vào buổi chiều tàn không biết bao nhiêu lần , cũng những cảnh thân thuộc đấy nhưng
chưa bao giờ thấy nhàm chán , mỗi lần như thế tôi như thể là con người khác , không quan
tâm đến bên ngoài và thả hồn vào cảnh vật …
Hôm nay thật đặc biệt , không phải đứng một mình hay với mấy thằng bạn như mọi khi , bên
cạnh tôi là chị , Người con gái xuất hiện mới một thời gian rất ngắn nhưng đã làm tôi thay đổi
rất nhiều , tôi đã cảm thấy mình trưởng thành rất nhiều từ khi gần chị , chẳng còn lêu lổng ,
chẳng còn “ vô tư “ chả còn hờ hững với mọi thứ xung quanh . Tôi đã biết cuộc sống không
chỉ có ăn , ngủ và bóng đá . Chị dạy cho tôi không chỉ mấy công thức hóa học , mấy phương
trình phản ứng … Chị dạy tôi biết thế nào là cuộc sống , thế nào là quan tâm đến những
người xung quanh mình . Và chị đã cho tôi biết thế nào là … yêu.
- Đẹp nhỉ , ở đây thích quá …
- Mọi ngày thì cũng đẹp bình thường , nhưng mà hôm nay công nhận là đẹp thật
… hê hê .
- Sao lại thế ?
- Chị sao biết được , chỉ có em thôi
Sau cái nháy mắt tinh nghịch của tôi dường như chị cũng đã hiểu ra , với tay nhéo vào vai
một cái , rồi cả hai cùng cười lớn ..
- Gớm nhỉ , đã biết nịnh người ta rồi đó . Học ai đấy ?
- Hơ , thật chứ lại , cảnh đẹp với cả chị nữa chả phải là gấp đôi đẹp hay sao!
- Chị lại tưởng gấp nhiều hơn chứ , có mỗi hai thôi à :S .. hihi
- Ôi , còn đòi gì nữa , chỉ thế thôi …
………..
Chiều tàn , phía cuối trời đỏ rực một màu , dòng sông lác đác những chiếc thuyền nhỏ qua
lại , in xuống đó là bóng dáng hai người trải dài giữa mặt nước yên ả . Người con gái đáng
yêu trong chiếc váy trắng cứ phất phơ trong làn gió nhẹ , đôi mắt đăm chiêu nhìn về phía xa
xa . Đôi mắt ấy là cả một bầu trời , trong sáng … Còn tôi đứng tựa vào chiếc xe , ngắm nhìn
cô gái ấy , trong lòng phảng phất một chút xuyến xao và đâu đó là cảm giác hạnh phúc …
Tiến lại gần , sau lưng chị từ từ vòng đôi bàn tay ra đằng trước , xiết chặt … áp má vào mái
tóc cảm nhận hương thơm , cảm nhận giây phút này . Chị lúc đầu có lẽ hơi ngượng ngùng ,
nhưng sau một lúc cũng từ từ nắm chặt lấy bàn tay tôi . Cả hai không nói một lời nào , chỉ
lặng thinh cảm nhận mọi thứ xung quanh …
…………………..
- Nếu mai này …. Thì biết làm sao ?
Lời chị làm cắt đứt cái khoảng lặng yên bình ấy , tôi mới trở lại với thực tại . Tôi cũng đăm
chiêu về phía xa , tôi đúng là chả nghĩ gì chỉ biết đón nhận yêu thương nhưng lại chưa nghĩ
tình yêu này sẽ đi đến đâu , dẫu biết …
- Chị có nghe anh chàng dưới kia hát không ?
Tôi chỉ tay xuống dưới dòng sông , nơi bóng của tôi và chị in trên mặt nước
- ….
- Anh đấy đang hát cho cô gái mình yêu , bảo với cô gái ấy rằng anh ta rất vui khi
ở bên cô ấy , rằng
anh ta đã trưởng thành rất nhiều khi gặp cô ấy , rồi anh ấy nghẹn ngào bảo với cô gái rằng dù
sau này có thế nào đi nữa anh ta vẫn yêu cô ấy đến chừng nào có thể …
Rồi cô gái xiết chặt tay chàng trai , tựa hẳn vào ngực chàng trai ấy . Đôi mắt đã nhạt nhòa vì
những giọt lệ , quay người lại và ôm thật chặt , thật chặt như không muốn rời dù chỉ một phút
giây nào nữa . Họ bên nhau thật lâu , hai trái tim như chung một nhịp , thổn thức bên nhau
….
…………………………………………�� �……
R e ee e …g…… R e e e nggg…
Tiếng chuông điện thoại reo lên cắt đứt cai khoảnh khắc ấy , ra là Mẹ tôi gọi .
- Mấy giờ rồi , có về mà ăn không hả .
- Vâng con đang về đây!
- Qua nhà chở cô vào luôn nghe chưa .
- Cô đa..g …. À vâng , 10 phút nữa là có mặt .
- Nhanh nhanh đấy , cả nhà đang chờ mày đây , con với chả cái …
…………………
- Nào , về nhà ăn cơm nào. Còn phải qua nhà đón bà cô xấu xí nữa chứ … ha ha
..
- Xấu này ….
- Á … , đã bảo đừng có nhéo nữa mà , đau
- Ai bảo cứng đầu.
- Mềm cực ấy …
…………………
- Hồi chiều đi đâu mà để người ta ở nhà một mình , buồn sắp chết .
- Tưởng chị ngủ nướng chứ!
- Ai như em , chỉ ăn với ngủ là giỏi :<
- Hì , vào viện thăm bà đứa bạn em thôi . Nắng thế thì chơi bời gì .
- À mà , trong máy em , có ảnh con bé nào dễ thương thế , xinh nhỉ !
- Con nào cơ , máy tính em á :S
- ……
- À , con chập đấy á ! nó nhà bên cạnh em đấy . Chơi với nó từ nhỏ nên nhiều ảnh
thôi , mà sao thế , à à ra là có người ghen tỵ cơ đấy …
- Á á , đau … Đừng có nhéo mà , bảo bao nhiêu lần rồi :@
…………………………..
- Hồi nãy gọi gì thế , đang ăn không chú ý .
- Tý ra quán nước , có chuyện quan trọng
- Chuyện đéo gì mà quan trọng , lại chế à ?
- Không , đã bảo có chuyện , nhanh đấy
Tút tttt……
Mẹ , mấy thằng này thì quan trọng cái đéo gì , ngoài ngồi bốc phét với chém chế . Gái gú thì
không có đứa nào , thôi thì chả nghĩ ra tý ra khắc biết . Ngồi ngoài hiên nhà hóng mát với cả
tránh cái không khí tấp nập , bức bối trong nhà . Ngẩn ngơ nhớ lại cái cảm giác hồi chiều với
chị làm tôi vừa thấy vui vui lại vừa thấy mình như người khác , tự dưng sao lúc đấy lại nghĩ
được cái cảnh hai anh chị nào hiện bóng dưới sông , may mà học khối A đấy . Đang ngồi
cười một mình thì Vân bước ra ngồi bên cạnh
- Anh họ có chuyện gì mà vui thế .
- À … ừ uu … đang nghĩ linh tinh thôi . Lần đầu ra Bắc gặp nắng nóng thế này
chắc Vân khó chịu lắm nhỉ ?
- Vâng , hôm kia với hôm qua thì thế , hôm nay cũng quen quen rồi .. hì
- À , sao lại gọi anh , đáng ra là chị em đấy chứ ?
- Quan trọng gì anh , nhiều tuổi hơn em thì là anh mà
- Hì , cũng hay , gọi chị cứ thế nào ấy …
………………
Hồi sáng giờ về chưa kịp nhìn kỹ , xem ra con bé này cũng duyên phết , lại dễ gần cộng
thêm cái giọng Sài Gòn cứ ngọt ngọt nghe rất chi là đáng yêu . Chắc là cũng lắm anh mệt lắm
đây , hồi đầu thì cũng nói chuyện qua loa vì lần đầu gặp , mấy hôm sau có vẻ gần gũi hơn ,
chắc tại lần đầu tiên về ngoại ai cũng lạ với cả chỉ mỗi mình tôi là tầm tầm tuổi . Cầm điện
thoại ra nhắn tin cho chị , gọi đi dạo rồi ra chỗ mấy đứa bạn luôn thì được cái hồi âm làm
mất cả hứng :
“ Đang bận làm trong bếp , ko đi “
Đám cưới tấp nập nhộn nhịp , ai cũng hối hả chuẩn bị . May mà mình lôi kéo được mấy đứa
bạn về chia se công việc rất chi là cao cả đó là bưng bê cỗ . Cả ngày hôm nay bận bịu nên
cũng chưa ngắm chị được tý nào , tự nhiên thấy nhớ nhớ , chạy một vòng quanh nhà mà
không thấy đâu . Quái lạ , lại mất tích rồi , đang loay hoay thì bố gọi lên nhà , cũng đến giờ
làm lễ rồi tranh thủ vào ngắm cô dâu phát , người ta bảo đời con gái đẹp nhất là lúc mặc áo
cưới mà . Đứng từ xa chụp mấy kiểu ảnh thì thấy có bàn tay đặt trên vai , quay người lại ra
là chị , mỉm cười kiểu gì típ hết cả mắt , trông đáng yêu chết đi được . Tôi vội kéo chị lên
bên cạnh , một tay ôm lấy bờ vai rồi kéo sát ngực , tay kia quay cái máy ảnh lại tự sướng
một phát . Bà ấy bất ngờ hay sao ấy , giật thốt lên gương mặt lúc lưu vào ảnh đúng là để đời
, mình có năng khiếu phết he he .. Tôi đứng bên chị ngắm nhìn cô dâu chú rể , nhìn lung linh
thật . Bất chợt tôi nghĩ đến có bao giờ tôi và chị được đứng ở vị trí ấy hay không , trong tôi
bắt đầu đã xuất hiện những âu lo.Cuối ngày , mọi việc đã xong thì cũng là lúc chị xin phép về
, tôi cũng hơi bất ngờ , bao nhiêu dự định chưa kịp thực hiện , còn bao nhiêu là chỗ cần phải
đi chơi . Đành vậy , 8h tối cả hai lọ mọ dắt xe ra,
Đêm ở quê êm đềm quá , cánh đồng hai bên đường như những khoảng không bất tận , gió
thổi nhè nhẹ khiến con người ta cảm thấy thoải mái vô cùng . Chị ngồi sau , dựa vào lưng tôi
hai tay ôm lấy người tôi thật chặt . Xe vẫn đi chầm chậm , cả hai vẫn lặng im không nói gì ,
đưa một tay xuống cầm lấy bàn tay nhỏ bé , xiết chặt . Phải chăng bây giờ chị đang sợ hãi ,
không phải bởi bàn đêm lạ lẫm này mà là sợ bởi phải đối mặt với chuyện của chúng tôi.
Về đến nhà cũng đã muộn , cả tôi và chị cũng đã mệt nhoài sau một ngày vất vả . Tắm xong
rồi tôi về phòng mình luôn , nằm nhắn tin với mấy đứa bạn . Đêm đó tôi không thể nào ngủ
được , nằm suy nghĩ mông lung , suy nghĩ về chị , những hình ảnh đầy đáng yêu từ nụ cười
hiền dịu , những buổi học đầy vui vẻ cả những giây phút tĩnh lặng . Hơn hết đó là tôi yêu sự
hồn nhiên , tâm hồn tinh khiết nơi người con gái ấy . Có lẽ , tôi đã yêu em ?
Với tay lấy cái điện thoại , cũng đã hơn 1h sang rồi . Hôm nay sao khó ngủ quá , bật dậy
bước đến bên phòng chị , cách cửa khép kín . Chắc giờ này chị đã ngủ rồi , tôi chỉ muốn
bước vào để ngắm chị ngủ một lúc , chỉ để ngắm gương mặt thương yêu ấy .Chỉ thế, chỉ thế
thôi tôi cũng đã làm tôi vui lắm rồi . Tay cầm cái chốt cửa mấy lần nhưng lại thôi , lỡ chị thức
giấc thì chả biết giải thích thế nào . Bước thẳng đến phòng tắm rửa mặt cái cho tỉnh táo ,
ngắm mình trong gương tự nhiên thấy mình khác quá , Tôi không nghĩ trước gương kia là một
thằng học sinh cấp 3 chỉ ăn với chơi nữa . Đi về khi ngang qua phòng chị cứ như có cái gì
kéo lại , đứng tựa lưng vào tường , nhắm mắt, ngẩn ngơ …
Cũng muộn rồi , tôi lần bước về phòng , vừa đi được mấy bước bỗng dưng nghe thấy tiếng
mở cửa sau đó là cảm giác âm ấm sau lưng , hai bàn tay vòng ra trước ôm lấy tôi thật chặt .
Sững người lại , tôi từ từ quay lại , đặt hai tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ bờ mi đang long lanh
những giọt lệ , rực sang giữa màn đêm . Hai đôi mắt nhìn nhau , cả hai không nói một lời
nhưng có lẽ hai con tim đang hòa quyện vào nhau , đang cũng một nhịp đập . Từ từ cúi
người xuống , đặt lên môi chị một nụ hôn nồng nàn , hhôi mắt khép lại chị nhẹ nhàng tiếp
nhận , cả hai quấn lấy nhau như hòa làm một . Đôi môi nóng hổi , ướt át , cả người chị như
mềm đi , đôi mắt khép hờ đầy quyến rũ. Tôi bế chị lên , lấy chân gạt cách cửa them rộng rồi
bước vào phòng, môi vẫn quấn lấy môi nóng bỏng . Đặt lên dường , tay tôi bắt đầu khám
phá những đường cong trên cơ thể qua chiếc váy ngủ mỏng manh , đôi môi bắt đầu dịch
xuống cổ , qua vành tai rồi xuống vùng ngực trắng ngần . Người chị run run lên , tay bấu chặt
lấy vai tôi , miệng phát ra những tiếng khe khẽ đầy cảm xúc . bàn tay bắt đầu thám hiểm phía
dưới , mân mê cặp đùi dài miên man , mịn màng một lúc rồi vuốt qua vùng kín , mặc dù còn
lớp vải ngăn cách nhưng cảm giác ướt át vẫn không lẫn vào đâu được , tay kia đang định
kéo dây váy xuống . Tưởng chừng như đã đến cao trào bỗng chị bật dậy ôm ghì chặt lấy tôi
, áp gương mặt nhỏ bé vào ngực tôi thỏ thẻ : - N. Anh , đừng thế …
Tôi như lạnh người đi , quay trở về với con người chính mình , tôi là ai cơ chứ , sao lại làm
cái việc ngu ngốc này . Khẽ đẩy chị ra , đặt hai tay trên vai chị , mặt cúi gầm không dám nhìn
vào đôi mắt ấy .
- Em xin lỗi , e đã không kìm chế được , nhưng e m .. . e . . mmm ..
Không để tôi nói hết câu chị đã đặt ngón tay lên miệng tôi . Chị cũng lẳng lặng không nói gì ,
tôi tính rút , từ từ đứng dậy rồi về phòng nhưng vừa bước xuống đã bị một bàn tay níu kéo .
- N.Anh , hay ở bên chị , đừng xa … đừng bao h xa Ngọc nhé …
Ôm chị vào lòng , vuốt ve mái tóc tôi cảm nhận được đây chính là hạnh phúc thực sự , hạnh
phúc đầu đời .Trong khoảng lặng ấy chúng tôi như hiểu nhau nhiều hơn , không ai nói nhưng
chúng tôi biết thân phận, chúng tôi sẽ lặng thing cảm nhận . Chưa bao giờ tôi có cảm giác ấm
áp đến thế , giá như trước mặt tôi là một người con gái bình thường , dù hơn tôi bao nhiêu
tuổi đi chăng nữa tôi cũng sẽ nói lời yêu em , nhưng ngay đây là chị tôi , có dòng máu với tôi
, mọi người sẽ nghĩ ra sao khi thấy chị em tôi thế này , xót xa lắm …
- Tối nay ở đây bên Ngọc nhé !
Tôi khẽ mỉm cười , nhìn vào đôi mắt long lanh và gật đầu .
Nằm bên chị , cánh tay làm gối cho chị ngủ . Tôi ngắm nhìn cảnh tượng ấy rất rất lâu , đây là
lần đầu tôi được ở bên chị như thế này , lần đầu thì sâu sắc thế nào chắc ai cũng hiểu . Cũng
muộn lắm rồi tôi khẽ cúi đầu xuống ngửi mùi thơm từ mái tóc , hôn nhẹ lên vầng trán yêu
thương kia rồi từ từ chìm vào giấc ngủ với bao yêu thương mang bên mình …
“ Và anh nhớ những phút giây ngày ấy
Những chiếc hôn nồng cháy …
Nụ cười và ánh mắt em trao !
Dù núi rộng … Dù song dài …
Tình anh … Vẫn mãi mãi trao về em …
Xin cuộc đời cho ta được bình yên
Để cho ta mãi … Được bình yên như bây giờ …”
Tỉnh giấc sau giấc ngủ muộn khi những tia nắng đã len lỏi qua cửa sổ vào tràn ngập trong căn
phòng . tiếng chuông quó bên khung cửa nghe thật vui tai . Nằm một lúc lại trên dường ,
ngắm trên trần nhà và suy nghĩ về những gì tối qua xảy ra , khẽ nở một nụ cười mãn nguyện
thì cũng là lúc chị đi vào .
- Dậy rồi đấy hả , nhanh nhanh chở chị xuống trường cái nào !
Quay người sang tôi sững sờ cả người , cố dụi mắt thêm phát nữa , hay tại sang sớm nên hoa
mắt chóng mặt, trước mắt tôi như là một người khác. Ôi, chị tôi đây sao , trong chiếc áo dài
màu hồng nhạt , làn da trắng hồng cộng thêm màu của mái tóc để xõa xuống hai vai làm toát
lên một vẻ đẹp dịu dàng quá . Lần đầu thấy chị mặc áo dài mà cũng có lẽ lần đầu thấy người
con gái mặc áo dài đẹp như thế . Tôi như hoảng hốt , chị thì ra vẻ ngạo ngễ :
- Chị biết là chị đáng yêu rồi , không phải thế đâu . Dậy đưa chị đi kẻo muộn giờ
mất .
Nói chưa xong câu bà ấy rút chiếc gối nện ngay vào lưng mình , ôi đáng yêu thế đấy , bắt
đầu lộ bộ mặt sư tử ra rồi phải chăng.
Tôi cũng chả phải hạng vừa , giả bộ ngây ngô tý , bật dậy đi quanh chị một vòng ngắm ngía .
Bà ấy chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì tôi ghé môi sát rồi hôn trộm một cái vào bên má , sau
đó là phót thật nhanh vào phòng tắm . Cũng chả nhìn thấy chị ra sao, chỉ nghe thấy tiếng
***g lộn .
Công tác buổi sáng xong , ăn mặc chỉnh tề quần Jean áo phông, dắt xe ra tháp tùng người
đẹp đến trường . Đứng ngoài xe chờ chị khóa cổng mới được ngắm kỹ , sau tà áo dài mỏng
manh là thân hình hoàn mỹ , những đường cong cơ thể nổi bật , nói chung là chỗ nào lồi là ra
lồi, chỗ nào cần lõm thì lõm . Tôi xuýt xoa nghĩ thầm “ Chị mình có khác , người đẹp mặc gì
cũng đẹp “ . Sáng sớm mùa hè trời mát mẻ , thỉnh thoảng là những cơn gió nhè nhẹ thổi
thoáng qua cũng làm cho con người ta cảm thấy thoải mái , hôm nay tôi rất vui , tâm trạng rất
tốt . Cảm giác chở gái đẹp có khác , tự tin hẳn, đi cứ hếch mặt lên hehe . Chị ngồi kiểu nửa
vời đằng sau ( cái kiểu ngồi ngang mà các chị mặc váy ấy ngồi khi đi xe ấy , tôi thì hay gọi
như vậy ) hai tay hay ôm eo , tựa sát vào người cảm giác hai quả đồi cứ cọ xát sau lưng .
Có vẻ hôm nay chị hơi khác , nói nhiều hơn , cười cũng nhiều hơn , kể mọi thứ chuyện mấy
hôm nay về nhà tôi ăn cưới , còn khen mẹ tôi hiền hậu tốt bụng chứ . Hê , tốt bụng thì đúng
nhưng hiền hậu à :@ , cứ thử nghe một cú điện thoại mẹ gọi tôi xem sao , chắc tan nát thần
tượng luôn haha . Nhưng mà dù sao cũng chả cần biết, chỉ cần trên gương mặt nhỏ bé ấy
luôn nở nụ cười là tôi cũng vui lây nhiều nhiều .
Dừng xe trước cổng trường, bước xuống chị bảo tôi – Về học bài nhé , trưa lại xuống đón
Ngọc . Rồi vẫy vẫy cái tay , nở một nụ cười , xung quanh biết bao nhiêu là thằng ngắm nghía
, soi mói tôi cũng thấy sướng sướng . Tất nhiên tôi cũng chả ngoại lệ , ngắm chị đi vào dần
đến lúc khuất xa sau mấy dãy tường rồi mới quay xe đi, “ Khiếp , hôm nay đi đánh cái mông
gớm ” tôi mỉm cười nghĩ thầm .
Vít nhẹ ga một chút , gió lùa vào mát rượi cả người . Hôm nay đẹp trời , về nhà hơi phí , rút
điên thoại gọi thằng bạn lên mạng làm mấy trận chế . Đẹp trời , tâm trạng tốt có khác , toàn
gặp quân đẹp nhà ngon , bán cho 3 trận hành thông luôn , trước giờ mấy khi thắng được nó
nhiều thế này . Đanh định đánh tiếp thì có điện thoại chị , “ Quái , sao bà này về sớm thế ,
chưa được 9h mà “ .
- N.Anh đang ở đâu thế , ra ga đón bạn chị cái , quên mất. tầm 9 rưỡi nhé . Ngọc
gửi số đt cho, thế nhé … tút….
Khiếp , nhờ người ta mà nói lien tù tì , chưa kịp chen vào câu nào đã tắt máy . Gặp phải ai
thì ngồi đấy anh đi cho nhưng mà ai bảo là chị cơ chứ , ngoại lệ ngoại lệ hehe ...
Đành vậy , lại phóng xe lên ga , trời nắng bắt đầu gắt . Đến nới tạt vào quán nước ngồi chờ ,
mới 9h mà đã nóng thế này rồi , mồ hôi nhễ nhại . Ngồi gé vào bác chủ quán xin ké tý gió ,
rút điện thoại ra gọi cho bạn chị . Khổ , là bạn chị nhưng chả biết ai , trai hay gái tên tuổi thế
nào , đón kiểu gì đây :< .
- Alô ạ !
- N.Anh phải không , chị là bạn Ngọc , em đang ở đâu thế?
- Em đang trước ga chờ đón chị đây , chị đến nới chưa ạ!
- Chị vừa vào , đợi tý nhé chị ra bây giờ .
Ra là một chị , nghe giọng trong trẻo phết chả biết người thế nào . Trả tiền nước rồi phi xe
vào sân , nấp bên chỗ cái đầu Tàu cho im ( Sân ga Vinh có cái đầu tàu cũ khoe ở sân đấy ,
chắc đồ cổ , bác nào đến rồi chắc còn nhớ ) . Nghe tiếng điện thoại rung rung , tôi ngước
nhìn xung quanh thấy một cô đang cầm đt , ngó ngiêng xung quanh , chắc đây rồi . Khỏi cần
nghe điện , phi xe lại gần , hỏi lễ phép
- Chị là bạn chị Ngọc ạ ?
Bà ấy ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì có thằng cha nào ghé bên cạnh , hỏi bà đấy tôi là ai .
Bà bào với ông kia
- Anh đến muộn thế , em chả biết . chắc xe ôm . Rồi lên xe phi đi mất
Đm , vl chưa . Trắng trẻo đẹp trai , đi xe đẹp thế này bảo xe ôm . Cay thật , mà cũng tại
mình ngu , cứ tưởng là bạn chị thật . Đang bực mình thì chị kia lại gọi tiếp, lần này thì phải
nghe thôi @@.
- Vâng chị ạ!
- Chị đang ở cửa vào đây , em ở đâu vậy .
Tôi nhìn vào cửa , thấy chị đang vẫy vẫy về phía tôi , chắc là nhìn thấy rồi . Người bà này
cũng thon thả , hao hao như chị mình , khổ cái bịt khẩu trang, đeo cái kính đen nữa đứng hơi
xa nên chả thấy mặt mũi gì . Bước lại gần , bà ấy gỡ cái kính với khẩu trang ra.
-Em là N.Anh à ,chị là Hằng bạn của Ngọc.
- Vâng , e chào chị .
Chào hỏi qua loa rồi kéo cái vali lên đằng trước , để bà ấy cầm cái túi xách ngồi sau .
- Đi đâu đây hả chị ?
- À , quên mất , nhà chị gần chỗ nhà chị Ngạc ấy , cách có mấy nhà thôi , em biết
đường chứ hì hì .
Ặc , lại còn hỏi biết đường không , không biết sao mà tới đây được , hỏi câu thiếu I ốt quá .
Nhưng được cái cũng xinh phết , tuy không có răng khểnh như chị mình nhưng được cái có
nét , thêm cái má lúm đồng tiền , ra đường cũng lắm thằng xin chết phải biết .
Ngồi trên xe hai chị em cũng trò chuyện với nhau một lúc ,ra là chị ở Đà Nẵng về , đi cưới
chị gái , chị về trước còn bố mẹ chị chưa về . Bà này cũng dễ gần phết , mới quen mà mồm
cứ bô lô ba la , hỏi mình đủ thứ chuyện , nào là nhà ở đâu , học lớp mấy rồi , có người yêu
hay chưa vân vân và vân vân …
Nhà bà ấy cách nhà chị 3 hay 4 nhà gì đó , mẹ , cái nhà to vật vã quả vườn rộng và đẹp thì
thôi luôn . chắc ông bà già buôn đất đây mà . Mang đồ hộ bà ấy vào nhà , hỏi han mấy câu
rồi cũng té , về lại còn đi đón chị nữa chứ . nắng nóng thế này cứ lăn lê ngoài đường cả sáng
. Nghĩ mới tội nghiệp mấy ông xe ôm , mình cũng chả khác gì nhưng được cái toàn được chở
gái xinh nên cũng ok hết . Đang định qua nhà tý nhưng lại thôi , phi thẳng xuống trường luôn .
Đang đi thì chị nhắn tin hỏi đã đén nơi chưa , vãi , người chứ phải siêu nhân éo đâu , cứ
nhặng cả lên , cũng gần đến rồi cũng chả nhắn lại . Đến nới thì tôi đã nhận thấy bong dáng
quen thuộc , một tay lau mồ hôi trên trán , một tay lấy cái túi xách che nắng trên đầu , hai gò
má ửng hồng có vẻ khá mệt mỏi , chắc chờ cũng hơi lâu đây , trông đáng thương lắm , làm
tôi cũng hết mệt khi đi đường .
- Chị chờ lâu chưa ?
- Ừm , cũng vừa mới ra .
Nói rồi chị cũng lên xe luôn , gục hẳn vào lưng tôi .
- Mệt lắm hả chị , sáng giờ làm gì thế .
- Sáng giờ chụp ảnh cho khoa , đi lại giữa nắng nhiều quá , mệt gần chết , huh u
…
- Đấy , xấu xấu thôi , ai bảo xinh cho lắm vào lại khổ
Chỉ chỉ cười rồi đám nhẹ vào lưng , chẳng nói gì , ôm chặt rồi gục đầu vào lưng tôi . Biết chị
mệt nên cũng chả hỏi gì thêm , kệ bà ấy thế , quay xe rồi thẳng tiến về nhà .