Diễn đàn của Lớp Cao Đẳng Điện Tử Viễn Thông 10A - Trường Cao Đẳng Kỹ Thuật Cao Thắng
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Diễn đàn của Lớp Cao Đẳng Điện Tử Viễn Thông 10A - Trường Cao Đẳng Kỹ Thuật Cao Thắng

Diễn Đàn Chia Sẻ, Tổng Hợp Kiến Thức Chuyên Nghành Điện Tử Viễn Thông - Tin Học và Giải Trí, Nơi Giao Lưu, Chia Sẻ Kiến Thức, Kinh Nghiệm Học Tập Với Bạn Bè, Thế Giới Dành Cho Mọi Người...

Trả lờiTổng Hợp Một Số Tài Liệu Học Lập Trình Và Ví Dụ Về PIC 16f877a(full) - 102 Trả lời
Trả lờiTổng hợp bài tập thực hành vi xử lý pic16f877a của Trường CĐKT Cao Thắng - 69 Trả lời
Trả lờiTổng hợp Ví dụ Proteus cho PIC 16F877A FULL - 58 Trả lời
Trả lờiTổng Hợp Một Số Tài Liệu Học Lập Trình PIC - 40 Trả lời
Trả lời[ĐATN]Hệ thống báo động an ninh dùng 16f8877 điều khiển bằng phần mềm FULL - 37 Trả lời
Trả lời[ĐATN ] Mô hình ngôi nhà tự động - 23 Trả lời
Trả lời[ĐATN ] Thiết kế và thi công máy phát sóng FM - 20 Trả lời
Trả lời[ĐATN ] Giao tiếp máy tính điều khiển thiết bị điện trong nhà - 18 Trả lời
Trả lời[ĐATN ] Thiết kế và thi công tổng đài điện thoại - 16 Trả lời
Trả lời[Fiction] Hãy chờ em đánh răng xong nhé ! - 16 Trả lời
Lượt xemTổng Hợp Một Số Tài Liệu Học Lập Trình Và Ví Dụ Về PIC 16f877a(full) - 11137 Xem
Lượt xemGhost Windows 7 đa cấu hình ( All PC + Laptop ) Full Soft 32 bit - 10567 Xem
Lượt xemCCS - phần mềm lập trình - Hướng dẫn cài đặt và sử dụng CCS (PIC C Compiler) - 10351 Xem
Lượt xemSHARE tài khoản Premium up.4share.vn & fshare.vn lớn nhất! - 10348 Xem
Lượt xemPhần mềm vẽ mạch Proteus 7.8 SP2 Full New - 10328 Xem
Lượt xemStep 7 MicroWin V 5.5 Bản cài trên Win 7 Đã Test va chạy tốt. Phần mềm lập trình PLC - 10252 Xem
Lượt xemEasy DriverPack 5.2.5.5 – Bộ cài Driver tự động cho mọi loại máy tính ! - 9707 Xem
Lượt xemTổng hợp bài tập thực hành vi xử lý pic16f877a của Trường CĐKT Cao Thắng - 9069 Xem
Lượt xem IObit Advanced SystemCare 5 PRO + key.Bản quyền nhá! - 8761 Xem
Lượt xemTổng hợp các Game hay cho mọi máy tính ( Nhẹ và hay ) ! - 7706 Xem
THÔNG BÁO ĐẾN TẤT CẢ MỌI NGƯỜI

KỂ TỪ NGÀY 1/7/2013 TRANG WEB CHÍNH THỨC NGƯNG HOẠT ĐỘNG VÀ SẼ KHÔNG CHO ĐĂNG KÝ THÀNH VIÊN , KHÔNG HỖ TRỢ QUA MAIL HAY ĐIỆN THOẠI NỮA MÌNH VẪN SẼ ĐỂ NGUYÊN HIỆN TRẠNG TRANG WEB CHO CÁC THÀNH VIÊN CŨ VÀO TÌM LẠI TÀI LIỆU VÀ COI NHƯ LÀ KỈ NIỆM GÌ ĐÓ CHO MÌNH. Các tài liệu thì là của chung mọi người tùy ý sử dụng.
Cám ơn mọi người đã ghé thăm trong suốt thời gian qua , chúc tất cả mọi người thành công trong cuộc sống và trên con đường mình chọn nhé !
p/s: Nguyễn Phát
ADBLOCK
DIỄN ĐÀN KHUYÊN DÙNG ADBLOCK ĐỂ CHẶN QUẢNG CÁO TRÊN MỌI TRANG WEB !
GOOD WEBSITE FOR ELECTRONIC
WEB ĐIỆN TỬ HAY CHIPKOOL.NET ! minhdt3k/ !

You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

AdminTên: Admin
Cấp bậc: Nguyễn Phát -Người Điều Hành
Nguyễn Phát -Người Điều Hành
Loading
- Mai Anh. Tôi gọi nhưng lại nấp vào cây.
Chị quay ngoắt lại và ngó nghiêng về hướng phát ra tiếng gọi. Tôi từ từ hiện ra làm cho chị sững sờ không nói lên lời. Quần bò, áo phông, giầy thể thao, đầu đội mũ lưỡi trai vai khoác chiếc ba lô, tôi chạy lại gần chị.
- Anh ... anh về khi nào. Chị nói mà ấp a ấp úng vẫn chưa hết ngạc nhiên. Chị tiếp lời
- Chó trêu người ta.
- Anh vừa về và xuống ngay với em.
Không kịp nói hết câu, chị dựng xe tóm tôi phát cho mấy cái vào lưng cho bõ tức. Nhưng cả khuôn mặt chị là một nụ cười rạng rỡ.
- Đồ lừa đảo cho chết cho chết này.
- Anh xin lỗi, anh xin lỗi đánh anh đau quá.
- Thôi ở đây không tiện, lên xe em chở.
- Để anh chở cho, anh biết đi xe máy rồi. Tôi giằng xe chị.
- Anh tập bao giờ.
- Thằng Cường nó dậy, anh biết đi xe được tháng nay rồi. Để anh đi cho.
Tôi ngồi lên xe cầm lái. Mặt vênh lên rất tự tin.
- Lên xe tiểu thư còn chần chờ gì nữa.
- Tự tin nghê, xem xem trình độ thế nào.
Đề máy, vào số rồ ga xe vọt lên khực khực mấy cái làm cho chị dúi dụi vào tôi.
- Thôi thôi không biết đi rồi, để em lái cho. Chị hoảng hốt nói.
- Không phải lần đầu chở người yêu bằng xe máy nên cũng hơi run. Không sao đâu anh đi thạo rồi.
Rồi con ngựa máy nó cũng vào phom. Tôi chở chị ra chỗ vẫn gặp mặt cũ. Ngồi sau xe chị ôm chặt tôi. Từ ngày yêu nhau đến giờ lần đầu tiên mình mới có cảm giác che chở cho người yêu như thế này. Đi trên xe chị không nói gì, tôi thì lòng thơi thới. Đến nơi tôi lao vào ôm chị. Cái ôm mà 2 tháng mong chờ, nó được cụ thể hoá bằng sự siết chặt của tôi và chị. Rồi nâng cằm chị lên tôi đặt vào môi chị một nụ hôn cháy bỏng. Vẫn mùi thơm ấy, vẫn cái ngọt ngào ấy nó làm cho tôi mê lịm. Viết đến đây mà tôi vẫn cảm nhận được sự ngọt ngào ngày xưa. Sau này có hôn một vài người con gái nữa nhưng sự ngọt ngào của những nụ hôn với chị luôn là đặc biệt nhất.
- Sao lại về bất ngờ thế này.
- Anh được nghỉ 2 ngày nên quyết định về ngay.
- Chưa về nhà à.
- Ừ nhớ em quá nên về thẳng đây luôn.
- Thế không có quà cho em à.
- Thôi chết quên mất, nhưng anh đã tặng cho em món quà rồi còn gì.
- Quà gì em đã thấy đâu.
- Này bất ngờ nhé, này hôn nhé.
- Em không thèm. Chị nói mà má ửng hồng.
- Thực ra anh về vội quá nên quên mất, mà cũng hết tiền rồi.
- Em trêu anh thôi. Anh về xuống gặp em ngay là em thích nhất rồi, em không cần gì đâu. Thưởng tiếp cho người yêu một cái hôn nữa này.
Và chúng tôi lại ôm nhau và hôn nhau. Rồi chúng tôi kể cho nhau tất cả những nhớ nhung trong 2 tháng xa cách. Thực ra có nhiều chuyện đã kể cho nhau trong thư nhưng thư vẫn là thư và thư không thể thay thế được. Nó không thể có những ánh mắt, những biểu hiện ngạc nhiên hay thích thú. Khi cảm xúc trào dâng thì lại đặt một nụ hôn hay một cái xiết chặt thì thư càng không thể làm được.
- Mải nói chuyện quá, xem nào xem người yêu em sau hai tháng là sinh viên trông như thế nào.
Tôi đứng thẳng, tay chỉnh lại quần áo, vuốt tóc đứng nghiêm trang.
- Đây em xem anh có sứt mẻ đi tý nào không.
- Gầy đi nhỉ, nhưng rắn rỏi ra. Trông anh người lớn ra nhiều rồi.
- Anh cứ nghĩ về gặp em thì mắt thâm quầng vì nhớ anh.
- Còn lâu, người ta vẫn ngủ ngon, chỉ nhơ nhớ thôi đừng có mà tưởng bở.
- Thế sao trong thư lúc nào cũng em nhớ anh lắm.
- Thế thì thôi lần sau em sẽ không viết như vậy nữa.
- Lại dỗi rồi anh đùa tý thôi.
- Đã gặp lại các em cổ động viên xinh tươi ngày xưa chưa.
- Em lại đùa, chưa gặp đứa nào cả. Trong lớp anh có một đứa cùng quê anh hay đi chơi với nó.
- Con trai hay con gái.
- Con trai, trường anh làm gì có con gái, mà con gái thì xấu mù không xinh như em đâu.
- Lại dẻo mép rồi. Ghét thế chứ.
Rồi bao nhiêu chuyện được nói ra. Bao nhiêu nhớ thương được dồn ra hết. Nghĩ lại bây giờ mới thấy nhiều đồng chí giỏi thật. Đi học 3 năm ở nước ngoài mà hai đứa vẫn yêu nhau tha thiết. Mình thấy mới có 2 tháng mà đã như 1 năm nhớ kinh khủng.
Rồi tôi cũng phải về nhà, dù vẫn còn muốn ở bên nhau nhưng trời đã xẩm tối. Những ngày cuối thu đầu đông trời tối rất nhanh. Mới có 6h kém mà trời đã tối. Dù rất muốn nói chuyện với nhau nữa nhưng chị vẫn phải để tôi về. Chị cở tôi về đến hết thị xã mới cho tôi bắt xe về. Chúng tôi tạm biết và hẹn tối mai chị lên hai đứa đi chơi tối thứ 7.
Về đến gần nhà gặp ai cũng
- Q mới về đó cháu.
- Đi học có vất vả không.
- Trông người lớn hẳn lên rồi nhỉ.
- Tối xang nhà bác chơi ….
Tôi vâng dạ chào mọi người và rảo bước nhanh về nhà. Lòng thơi thới vì lúc đó tôi không thể hạnh phúc hơn được nữa. Gọi cửa vào nhà bố mẹ tôi bất ngờ cũng không kém chị. Sau một hồi hỏi han lý do, sức khoẻ mẹ tôi để tôi đi vệ sinh và chạy nhay ra ngoài mua con ngan luộc để cả nhà cùng ăn mừng tôi về thăm nhà.
Một ngày đi xe mệt mỏi, một tinh thần thoả mái, căn gác xép quen thuộc đã đưa tôi vào giấc ngủ nhanh chóng và êm đềm. Và tôi có một giấc mơ đẹp. Chị mặc bộ váy trắng tinh khôi. Tôi và chị cầm tay nhau chạy dọc triền đê xanh mướt cỏ. Chúng tôi cười vang trong anh nắng vàng như mật. Tôi bị đánh thức dậy bởi một tia nắng buổi sớm chiếu qua khe sáng rọi thẳng vào mắt. Vươn vai dậy và nhìn đồng hồ đã gần 7h sáng. Tôi xuống nhà thì bố mẹ đã đi làm. Mẹ để lại cho tôi một trăm nghìn đồng để ăn sáng và đi chơi. Mẹ dặn lại trưa về sớm ăn cơm. Sau khi vệ sinh và đi ăn sáng về, tôi gọi điện thoại đến nhà mấy chiến hữu xem có ở nhà không để gặp nhau hàn huyên. Gọi một hồi cũng được 4 chú nữa, anh em hẹn nhau ra quán cafe ngồi uống và tán phét. Khoá cửa trèo lên con mini Nhật đến chỗ hẹn. Đến nơi đã có 2 đồng chí, một lúc sau thì cũng đông đủ cả bọn. Ngồi nói chuyện, toàn chuyện trường tao, trường máy, các môn học, chúng tôi nổ vang. Đúng phong cách của mấy anh sinh viên mới về. Tán phét một lúc mà đã 11h, cả bọn trao đổi địa chỉ nhà ở Hà Nội cho nhau để lên trên đó còn thăm thú và rủ nhau đi chơi. Tôi về nhà thì mẹ đã về rồi. Bà đang làm cơm trong nhà, tôi phụ giúp. Được một lúc thì bố và mấy bác cơ quan cùng về ăn uống. Qua câu chuyện tôi biết chiều nay toàn bộ sẽ về Yên Khánh họp nên tiện về nhà tôi theo lời mời của bố tôi ăn cơm cho vui. Đến 1h thì mọi người đi hết, mẹ cũng đi làm nên tôi khoá cửa vào nhà gọi điện cho chị.
- A lô bác cho cháu gặp Mai Anh được không ạ.
- Bác không cho gặp Mai Anh thì sao.
- Mai Anh à, có phải Mai Anh không.
- Không phải, Mai Anh hôm nay không đi làm.
- Cứ đùa, có phải Mai Anh đấy không.
- Sáng nay đi đâu mà gọi điện thoại không được. Đi chơi với em nào mà bây giờ mới về.
- Đi tán phét với bọn bạn từ sáng đến trưa.
- Bạn nào, bạn trai hay bạn gái.
- 4 thằng đực rựa, em biết thừa anh không chơi với bọn con gái rồi còn gì.
- Tạm tin thế, đang làm gì đấy
- Mọi người vừa ăn cơm xong và đi làm, bây giờ mới rỗi gọi cho em.
- Hết người nói chuyện thì mới nhớ đến em gì.
- Cứ thế, anh nhớ em nên gọi cho em.
- Nhớ nhiều không, đã thâm mắt chưa.
- Ngồi mỗi mình buồn quá hay xuống đây chơi đi.
- Không, em còn đang làm việc. Tối ăn cơm xong em xuống.
- Thế em đi xin nghỉ đi xuống đây chơi.
- Để em nghĩ đã. Cứ thế nhá bây giờ em đi làm đây, có tình hình gì mới em gọi lại cho đừng đi đâu chơi nhé.
Thế rồi chị đặt máy. Tôi lại ngồi một mình, hơi buồn lấy mấy tờ báo ra đọc cho giết thời gian. Được 15’ chị gọi điện lại.
- Hì hì alô, alô
- blô blô tôi đang nghe đây tình hình thế nào rồi.
- Không được rồi, em xin nghỉ nhưng chị Loan không cho.
- Chán thế nhỉ vậy anh đi ngủ đây tối mấy giờ xuống.
- Không biết, cứ ở nhà lúc nào xuống em vào em đón.
- Thì bây giờ còn biết đi đâu, tối đi chơi nhé.
- Ừ tạm biệt, cô đơn không, cho chết.
- Đi ngủ đây, ngủ rồi quên hết. Đi làm nhé, chẹp chẹp mình được ngủ có người phải đi làm.
- Ờ thế thì cứ đi ngủ đi, không thèm nói chuyện nữa.
Chị đặt máy, tôi hẫng hụt định gọi điện lại nhưng lại thôi. Tôi tiếp tục đọc báo và xem tivi. Được một lúc thấy chán nằm dài ra ghế nghĩ ngợi lung tung. Nhanh thế, chiều mai lại phải quay lại Hà Nội học rồi. Sau lần này chắc phải tết mới về được. Đến đây lại nghĩ đến chị. Thương chị quá, yêu mình nên cứ phải chờ đợi mà không được gì. Mình thấy mình không làm được việc gì cả cho chị, thời gian này chỉ đem lại cho chị những giọt nước mắt. Gặp nhau được vài phút rồi lại chia tay ngay, thân con gái mà cứ phải lặn lội mới gặp được người yêu. Người ta mà có người yêu thì hãnh diện đem đi khoe khoang còn chị thì phải giấu giấu diếm diếm không giám cho ai biết kể cả mấy đứa bạn thân. Rồi nghĩ quẩn hay mình chia tay chị để chị tìm được người con trai khác xứng đáng hơn, hợp hơn với chị. Đang nghĩ ngợi linh tinh thì có tiếng gõ cửa. Chắc mấy thằng bạn rủ đi chơi nên từ từ ra mở cửa.
- Ơ em ... à trả thù nhau gì. Đồ con gái thù dai
- Thế là công bằng rồi nhé. Mà cứ còn đứng ngây người ra dắt hộ người ta cái xe vào.
- Quên quên ... Xin lỗi xin lỗi tiểu thư thù dai.
- Em xin nghỉ chị Loan cho luôn, định gọi báo cho anh nhưng nghĩ mối thù hôm qua nên lừa người yêu tý. Cho em cốc nước.
- Ờ cốc to hay cốc bé.
- Cốc to nước lạnh nhé em đang khát.
Tôi lấy cốc nước ra cho chị, chị đang phủi phủi quần áo và chỉnh lại mái tóc. Ngày đó Ninh Bình rất bụi do nhà máy điện và ô tô. Chỉ đi ra ngoài đường tý là người đã đầy bụi. Chị nhận cốc nước của tôi, miệng cười tươi roi rói
- Em xin .... Phủi hộ em bụi sau lưng.
Tôi vừa phủi vừa nghĩ. Đúng là mình nghĩ quẩn, đó mới là tình yêu. Nếu mình nói lời chia tay thì chị còn khổ hơn nhiều. Chị còn phải rơi nhiều nước mắt. Đang nghĩ ngợi linh tinh.
- Này, này nghĩ gì mà tay đập vào không khí vậy.
Chị tròn mắt nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi ngượng ngịu chống chế.
- Tại lưng em đẹp quá nên anh ngắm.
- Đến lưng mà cũng khen đẹp, anh đúng là đồ nịnh đầm.
- Người ta bảo nhất dáng nhì da, thì anh thấy dáng em đẹp thì anh nhìn. Mà em thấy anh nhìn ngây người ra đấy là gì.
- Có mà anh là đồ ngố tàu thì có.
- Á à dám bảo anh ngố tàu à. Tôi vồ lấy eo chị kéo lại và ôm chặt. Cằm tôi đì vào vai chị và cù cho chị buồn.
- Buồn bỏ em ra. Chị vừa nói vừa dẫy dụa và cười.
- Buồn quá em xin, anh đừng có cậy sức đàn ông mà ăn hiếp em.
- Bây giờ anh bỏ em ra em phải đính chính lại.
- Ừ em xin, anh không ngố tàu.
Tôi nới lỏng tay, chị thoát ra chạy ra xa tôi chị lại trêu.
- Lêu lêu ngố vẫn hoàn ngố lêu lêu.
Lúc đó nhìn chị sao ngộ nghĩnh ngây thơ và đáng yêu thế. Nói thật ở trường tôi một đống đứa con gái mà đứa nào cũng kiểu cách. Đứa thì mặt lạnh như tiền, đứa thì thấy con trai nép vào một góc. Còn mấy em khối C, D thì xinh xinh một tý thì kiêu và điệu chảy ra. Thực ra không phải nói xấu chúng nó nhưng có lẽ với bọn con trai chúng tôi chúng nó hoặc không để ý hoặc chưa nghĩ gì đến chuyện yêu đương nên vậy. Chứ có lẽ gặp một anh chàng khác mà chúng nó yêu thì cũng sẽ có những hành động như chị thôi.
Tôi đuổi theo chị và dồn chị vào một góc tường. Tôi lại ôm chặt lấy chị nhưng lần này tôi bịt miệng chị một nụ hôn nồng nàn. Và trong tôi có một sức mạnh bất ngờ, tôi bế bổng chị lên hai tay và đưa thẳng chị lên gác xép. Chúng tôi quấn vào nhau đầy mãnh liệt. Lúc này thời gian và không gian không còn ý nghĩa với chúng tôi. Chúng tôi quên hết mọi thứ và chỉ dành cho nhau những cảm xúc vô bờ bến. Không biết từ lúc nào, mà chúng tôi đã hoàn toàn nguyên thuỷ rồi nhập vào nhau. Sức mạnh của 2 tháng không gặp như dồn nén trong buổi chiều nay. Cả tôi và chị mạnh mẽ đến bất ngờ. Tôi ngấu nghiến chị, nâng chị lên, đặt chị xuống đầy sức mạnh. Chị rên xiết sau mỗi lần mạnh mẽ của tôi. Chưa bao giờ trong một cuộc yêu dài của chúng tôi mà lại toàn những tiếng hoan hỉ đầy sung sướng. Bình thường ít nhất còn có vài lời hỏi han như em có sướng không, hay anh làm em có thích không, hay anh ơi từ từ nhé em đang sướng lắm đây …. Nhưng lần này là tuyệt đối im lặng, chúng tôi cảm nhận sự sung sướng đang co giật và lan toả từng thớ thịt. Đầu óc tôi như muốn nổ tung còn chị thì chủ động mạnh mẽ đến bất ngờ. Người ta nói quả không sai : Trên giường thì người vợ phải dâm đãng nhất. Đúng thế lúc này chúng tôi trao cho nhau tất cả những gì là nhục dục, kỹ thuật chỉ mong muốn sao đối phương được thoả mãn tuyệt đỉnh. Cho đến tận khi tôi bùng nổ thì tôi và chị vẫn miệt mài dập dìu. Chỉ đến tận khi những giọt mồ hôi lan toả, sự cương cứng không còn hiện hữu thì chúng tôi mới trở về thực tại. Tôi lại ôm xiết chị vùi mặt vào cặp nhũ hoa như muốn thưởng thức lại những dư âm của cuộc chiến vừa qua. Cũng như tôi chị cũng không muốn cảm giác sung sướng mất đi và chúng tôi cố níu kéo nó bằng những hành động âu yếm với nhau.
Dù ngoài trời rất mát dịu do thời tiết đã vào những ngày cuối thu, nhưng cái nóng hừng hực đang hiện hữu trong tôi và chị. Nó tác động làm cho chúng tôi rời ra khỏi nhau. Chị bẹo má tôi đầy mãn nguyện.
- Hôm nay người yêu em khoẻ thế, nhưng nóng quá anh ơi, bật em cái quạt. Đó là tiếng nói đầu tiên bật ra sau cuộc chiến.
- Ừ anh cũng đang nóng chết đây.
- Eo quần áo vất lung tung ghê chết.
- Ừ nhỉ không biết mình ném nó đi lúc nào.
- Hôm nay như hổ báo muốn ăn tươi nuốt sống người ta à.
- Thế em có thích không.
Chị nhìn tôi bằng hai con mắt hình lưỡi liềm.
- Còn phải hỏi, mà anh hỏi vô duyên thế.
- Hì hì chắc là thích rồi đúng không.
- Không nói với anh nữa, anh vô duyên lắm. Bế em đi tắm đi.
- Em biết không, anh lên học đại học anh được mấy anh khoá trên kể cho một truyện cười anh kể cho em nghe nhé.
- Anh kể đi.
Tôi từ từ kế chuyện cho chị nghe :
Trong giờ sinh vât học, thầy giáo giảng:
+ Khi người ta hoạt động sinh lý, thì người ta đã tiêu hao 1 năng lượng đáng kể. Mỗi lần như vậy tương đương với việc xúc 1 tấn than...
Bỗng nhìn thấy ở cuối lớp có học sinh đang ngáp ngắn ngáp dài, thầy giáo bực mình quá quát:
+ Cậu kia, tối qua làm gì mà bây giờ ngồi ngáp ?
+ Dạ thưa thầy tối qua em xúc 3 tấn than ạ !
Chị cười ngặt nghẽo. Tôi tiếp lời
- Em có biết vừa rồi anh xúc mấy tấn than không.
- Nửa tấn chứ mấy.
- Này coi thường nhau quá đấy, phải 2 tấn hơn mọi lần bình thường.
- Thế thì anh yếu xìu, vậy có bế em xuống không.
- Anh vừa lao động cực nhọc như vậy mà em vẫn hành anh, thôi anh cõng nhé.
- Thế cũng được, thu dọn quần áo em cầm cho, anh cõng em xuống nhà.
Tôi cõng chị trên lưng xuống nhà. Thực ra chị chỉ muốn áp vào người tôi, muốn nũng nịu tôi vì thời gian như thế này bên nhau bây giờ làm gì còn mấy. Mai tôi lại đi biền biệt mấy tháng nữa mới về. Mọi thương nhớ chỉ bằng thư và điện thoại nên chị muốn tận dụng thời gian bên nhau được nũng nịu, được vuốt ve được gần gũi người yêu.
Tôi đọc trên mục tâm sự của Vnexpress.Net có một bạn gái, bẩy năm yêu nhau mà chỉ cho người yêu sờ soạn và quan hệ bên ngoài. Sau đó người yêu của bạn gái đó chán và tìm kiếm một tình yêu mới. Đúng là quá ấu trĩ. Bởi người con gái đó muốn giữ mình còn trinh khi cưới nhưng bạn đó không hiểu về khái niện còn trinh này. Đối với một người con gái có một khái niệm « trinh tiết » để đánh giá phẩm hạnh. Người con gái phải hiểu chữ trinh tiết được bao gồm bởi hai từ là « trinh » và « tiết ». Nếu trinh là khái niệm sinh học bình thường là màng trinh. Màng trinh chỉ đơn thuần là miếng da chắn ở cửa âm đạo với một hay nhiều lỗ để kinh nguyệt thoát ra, độ dày mỏng khác nhau tùy theo từng người. Còn tiết ở đây mới quan trọng. Là khái niệm xã hội học, hoặc tâm lý học. Nó thay đổi tùy theo quan điểm của từng người, và thường không liên can gì đến màng trinh cả. Đối với đại thi hào Nguyễn Du thì Thuý Kiều đối với Kim Trọng dù đã từng ở lầu xanh thì vẫn là cô gái trinh nguyên. Vấn đề trinh tiết hiện nay vẫn còn được nhận định ở nhiều góc độ khác nhau. Tuy nhiên, dù dưới góc độ nào thì cũng chỉ dựa vào việc tin tưởng ở nhau là chính. Và chữ tiết ở đây mới quan trọng. Khi người ta yêu nhau thì người ta có thể trao mọi thứ cho nhau bao hàm cả việc quan hệ tình dục. Bởi tình dục làm cả hai thoả mãn. Còn nếu hai người yêu nhau mà một người có ý tưởng dù chỉ là ngoại tình tư tưởng thì khái niệm trinh tiết không còn nữa. Có chăng thì chỉ là chúng ta giấu diếm giỏi. Tôi có một ông anh cùng làng là bác sỹ khoa ngoại. Anh bảo anh làm nghề sướng nhất trên đời đối với một người đàn ông đó là vá trinh. Một ngày anh vá cho khoảng 14-20 người con gái mà chủ yếu là 9x đời đầu và 8x đời cuối. Có lẽ nghề này là nghề mơ ước của anh em lầu xanh của chúng ta được sờ, nắn không biết bao nhiêu lần mà họ lại phải trả tiền. Mà toàn các em trẻ đẹp mới chết. Tuy nhiên anh cũng bảo, làm nghề này thì có bệnh nghề nghiệp là không còn thích sờ soạng vợ nữa. Đúng là sinh nghề tử nghiệp. Vậy nên tiết hạnh của người con gái mới quan trọng và việc quan hệ tình dục là hoàn toàn đúng đắn trong tình yêu và chỉ có quan hệ tình dục với nhau rồi thì yêu càng thêm yêu, nhớ càng thêm nhớ. Tình yêu sẽ sâu sắc hơn khi có tình dục đi cùng. Còn việc có người vẫn kêu ca anh ấy con ong đã tỏ đường đi lối về bây giờ anh chán anh bỏ em. Sai lầm, đó là do tình yêu đã chết chứ không phải do quan hệ tình dục nhiều mà chán. Đàn ông chúng ta hoàn toàn có thể đi quan hệ với gái làng chơi mà có chán đấu. Tình dục là nhu cầu, là bản năng. Nó chỉ mất đi khi bị bệnh hoặc hết tuổi. Còn tình yêu mới là thứ bị mất mà khi mất tình yêu thì tình dục cũng không còn quan trọng gì. Tại sao tôi lại nói nhiều về vấn đề này vì với tôi và chị do có tình dục trong tình yêu nên chúng tôi càng nhớ nhau da diết. Chúng tôi luôn mong muốn được ở bên nhau được yêu nhau mãi mãi. Cho đến tận bây giờ mỗi khi nhớ lại thì nó luôn là ký ức tươi đẹp nhất còn đọng lại trong tôi về những kỷ niệm với chị.
Tắm xong rồi ra đi, nhìn em thế em không tắm được đâu, ra ngoài đi.
Tôi còn muốn ở trong nhưng chị không cho nên miễn cưỡng ra ngoài. Mặc quần áo vào lững thững ra phòng ngoài thì chị gọi với.
- Lên nhà lấy em cái máy sấy tóc nhé.
- Ừ, em cứ tắm đi còn lấy gì nữa không anh lấy cho.
- Quên cho em cái khăn tắm nhé.
Tôi lấy cái khắn tắm và cái máy sấy tóc cho chị và đưa vào cho chị. Chị chỉ hé cửa lấy rồi xua tôi ra phòng ngoài. Lúc này người vô cùng thư thái. Mọi nhớ nhung, ham muốn suốt hai tháng qua chỉ một buổi chiều nay đã được đáp ứng đầy đủ. Hồi tưởng lại chuyện vừa diễn ra mà thấy như mơ. Thực ra chỉ cần được gặp chị thôi là đã mãn nguyện rồi thế mà tôi còn được hơn thế nữa. Tôi chìm trong trạng thái mơ màng và hồi tưởng về những cảm xúc vừa trải qua. Ôi sao mà sung sướng quá.
- Này, này nghĩ gì mà ghê thế. Chị hua hua tay trước mặt tôi.
- Nghĩ linh tinh mà.
- Nghĩ đến em nào.
- Nghĩ đến em Mai Anh chứ còn em nào.
Chị nguýt dài rồi nói.
- Anh xì phía sau cho em đi.
- Ừ đưa đây anh làm cho.
- Nhìn kìa mặt cứ hơn hớn ý. Trông không ra làm sao.
- Thế em thích anh mặt bí xị à.
- Tươi nó khác đằng này mặt cứ hơn hớn dê thế không biết.
- Dê á, còn lâu. Tóc em thơm thế nhỉ.
- Lại bắt đầu nịnh đầm rồi đấy. Mấy giờ rồi anh.
- 3 rưỡi rồi.
- Nhanh thế nhỉ, đã 3 rưỡi rồi. Bây giờ đi đâu chơi đi.
- Mẹ bảo 4h mẹ về, hôm nay làm cơm.
- Có khách à.
- Không nhưng anh về mẹ làm cơm thôi.
- Vậy không đi chơi được à.
- Để tối đi. Em gọi điện về nhà báo không ăn cơm chưa.
- Chưa, tý nữa em gọi.
Không đi chơi nên chúng tôi ngồi đánh cờ. Từ khi biết tôi nhường, bây giờ đánh cờ lần nào cũng phải chấp mà chị bắt tôi chấp hậu thì còn đánh đấm gì. Tuy nhiên nếu để chị ăn dễ dàng thì cũng không khoái. Đánh được đến ván thứ 3 định bụng ván này sẽ thắng thì mẹ tôi về. Thế nên chị tươi hơn hớn vì thắng tôi hai ván trắng. Chị chạy ra mở cửa đỡ xe.
- Cháu chào cô, cô để cháu dắt xe cho.
- Mai Anh à, thế cháu lên lúc nào, thôi để xe cô dắt cháu cầm cho cô túi thức ăn này.
- Dạ cháu mới lên lúc chiều.
- Sao cháu biết Q về mà lên.
- Dạ em gọi cho cháu, cháu biết từ hôm qua.
- Thằng lắm trò, thế chiều nay nghỉ làm à.
- Vâng cháu xin phép rồi.
Chị cầm túi thức ăn đi qua nháy mắt tôi một cái cười tủm tỉm và đi thẳng vào bếp. Mẹ vào nhà tôi hỏi han qua loa rồi mẹ lên nhà thay quần áo và vào bếp cùng nấu nướng với chị. Không biết hai cô cháu nói gì với nhau mà cười vang trong nhà. Tôi ngồi một mình, thu dọn cơ quạt vào rồi lấy báo ra đọc.5h kém thì bố tôi cũng về. Xe cơ quan đưa ông đến tận nhà. Vừa vào nhà, ông hỏi luôn.
- Mai Anh nó lên chơi à.
- Bố đi họp về rồi à, sao bố biết chị lên
- Thì xe nó đây
- Bố tinh thế.
- Chiều nay có đi đâu chơi không.
- Dạ không 2h chị lên nên con với chị ở nhà chơi thôi.
- Mai mấy giờ con lên trường.
- Dạ con định 2h đi cho sớm.
- Ừ đi cho sớm không lên muộn lại cập rập.
- Bố ơi hay bố lắp cho con cái điện thoại để tiện liên lạc về nhà.
- Thôi ra tết, nhà mới mua bố mẹ vay lung tung để ra tết thì bố mua luôn cả tivi tủ lạnh luôn thể.
- Dạ vâng.
- Đây bố có mua mấy tờ báo, con có đọc không.
- Bố cho con mượn.
Bố mở cặp lấy cho tôi 2 tờ báo ông mới mua. Tôi nhận lấy và ngồi đọc một tờ còn ông đọc một tờ. Thỉnh thoảng ông hỏi mấy câu, tôi cũng trả lời qua loa.
- Cháu chào chú.
- Ờ Mai Anh đấy à.
- Chú vừa đi họp về.
- Ừ họp suốt ngày mà, thế người yêu người đương gì chưa hay còn cứ kén.
- Cháu có kén gì đâu.
- Thế có người nào chưa, tao thấy mẹ mày sốt ruột rồi đấy.
- Kệ mẹ cháu. Mẹ cháu lúc nào chả vậy.
- Chị có người yêu rồi bố ạ. Tôi chen vào câu chuyện.
- Thế thì đem về giới thiệu đi còn ngại gì nữa.
- Q nói vậy ,chứ chưa đâu ra đâu bác ạ.
- Thế nó ở Ninh Bình hay Tam Điệp.
- Anh ở xa, chúng cháu cần thời gian chưa thể nói được.
- Bọn trẻ chúng mày bây giờ rách việc thật, chứ cứ như tao và cô mày ngày xưa chỉ qua nhà mấy hôm rồi bố mẹ đến hỏi là cuối năm cưới. Chúng mày bây giờ yêu yêu đương đương làm cho bố mẹ cứ lo sốt vó.
Chị chỉ cười và nhìn tôi lườm lườm.
- Chúng mày đừng nghe ông, ngày xưa tán mãi tao mới chấp nhận đấy. Mẹ tôi từ trong nhà nói vọng ra.
- Nhát như cáy, tặng cho mẹ cái bút dúi vào tay xong chạy như chạy ma. Mẹ tôi tiếp lời.
Hai chúng tôi nghe xong cười ồ lên. Bố cũng cười.
- Thế hôm tôi nhập ngũ ai nước mắt lưng tròng. Anh đi nhớ thư về cho em nhé.
Chúng tôi lại cười. Bố mẹ tôi là thế, hai cụ tuy đã lớn tuổi rồi mà suốt ngày cặp nhau như sam. Nhiều khi mình cũng thấy tủi thân vì mình cứ như người ngoài. Mọi người đang cười vui thì có điện thoại gọi đến. Bố tôi nhấc máy.
- Alô tôi nghe.
…..
- Tôi đây, Bác Luân à.
…..
- Cmá ơn bác vẫn bình thường, có việc gì đấy bác
…..
- Không thứ 2 tôi họp ở Hoa Lư, thằng Trường họp ở dưới đấy.
…..
- Biết làm sao được, lãnh đạo phân công. Tiếc nhỉ, thôi để lần khác.
…..
- À con Mai Anh nó đang ở trên này, tối nay nó ăn cơm ở đây nhé.
…..
- Tôi về cháu lên rồi, chắc thằng Q nó rủ lên chơi.
…..
- Vâng, nó về hôm qua.
…..
- Vâng, tôi bảo cháu nó về sớm bác an tâm cháu đi quen rồi.
…..
- Thôi nhé. Hẹn bác lần khác cảm ơn bác.
Tôi thấy chị vụt tắt tiếng cười, chị có vẻ lo lắng. Tôi cũng lờ mờ hiểu ra sự lo lắng của chị.
- Xong cơm rồi, cả nhà vào ăn đi. Mẹ tôi gọi.
- Cô để cháu dọn cho.
Thế là cả nhà chúng tôi ngồi ăn cơm. Trong bữa ăn bố mẹ tôi vẫn tiếp chuyện ngày xưa và cười nói vang nhà. Tôi chỉ chú ý lắng nghe và thỉnh thoảng chêm vào mấy câu hỏi. Nhìn chị thấy chị không còn hào hứng nữa, thay vào đó chị có vẻ trầm ngâm hơn.
Bữa cơm nhanh chóng xong xuôi, chị và mẹ lại dọn dẹp và ra phòng ngoài uống nước. Sau một hồi nói chuyện tào lao nữa.
- Thôi Mai Anh chuẩn bị về cho sớm cháu. Bố tôi nói.
- Vâng ạ, cháu không phải chuẩn bị gì cả.
- Q nó ngày mai đi Hà Nội rồi thỉnh thoảng xuống đây với cô nhé. Có hai cô chú cũng buồn.
- Dạ, lúc nào cháu rỗi cháu xuống.
- Chị ơi đi chơi một vòng xong rồi hãng về. Tôi chen ngang.
- Thôi mày để cho chị về trời tối rồi. Bố tôi nói.
- Con đi với chị 15’ thôi.
Tôi vội vàng chạy ra dắt xe chị ra ngoài. Chị không nói gì đưa cho tôi chìa khoá. Bố mẹ chỉ cười và vào nhà. Chị chào bố mẹ và lên xe tôi chở. Đi khỏi phố một đoạn chị ôm chặt lấy tôi.
- Em lo lắm, mẹ biến thì phiền lắm đây.
- Sao đen thế tự nhiên bố em lại gọi đến.
- Lúc nãy liều thế. Có người yêu rồi. Ai có người yêu.
- Thế có đúng không.
- Anh không biết gì cả, hai cụ mà buôn với nhau thì mình chết hiểu chưa đồ ngố.
- Ừ kể cũng phải, anh hơi vội.
- Lại còn không, ngố thì có.
- Anh định tết này về công bố em là người yêu
- Anh nghiêm túc chứ.
- Anh đang nghĩ thế, đằng nào thì mọi người cũng biết cứ dấu dấu diếm diếm thế này thì chỉ một mình em khổ. Mọi chuyện đến đâu thì đến, anh nghĩ kỹ rồi.
- Cứ từ từ hãng anh ạ. Anh học 1, 2 năm rồi mình nói cũng chưa muộn. Bây giờ nói em sợ mọi chuyện rối tung hết lên rồi em còn khổ hơn.
- Ừ cũng phải thôi nói chuyện khác. Mai 2h anh lên trường rồi.
- Ừ em không tiễn anh được, có gì lên thì chiều thứ 2 gọi cho em.
Chúng tôi lại nói chuyện linh tinh. Sau một lúc thì tôi và chị hôn nhau lần cuối rồi để chị về. Tôi lững thững đi bộ về nhà mà cảm thấy mình như vừa đánh mất một cái gì.
Cả buổi sáng hôm sau, không thấy chị gọi điện lại. Tôi định gọi về nhà lại thôi. Đến 2h chiều thì tôi cũng phải lên xe đi Hà Nội kết thúc chuyến về thăm nhà lần đầu tiên của thời sinh viên.
Hôm sau cũng liên lạc với chị tôi thấy chị có vẻ buồn. Tôi cũng không biết nói gì hơn là an ủi và chia sẻ với chị. Thực ra sau này tôi mới thấy sự nghiêm trọng của cuộc điện thoại giữa bố tôi và bố chị. Nó rất nghiêm trọng. Bởi từ thời điểm đó mẹ chị đã đánh giá tình cảm của chúng tôi ở mức thân thiết hơn mức bà tưởng. Bà đã chuyển hoàn toàn từ nhắc nhở xang hành động và đề phòng chủ động. Bà gây sức ép toàn diện lên chị và sức ép ngày một lớn. Tôi ở xa, chị dấu nên không biết rằng chị ở nhà quá khổ. Mẹ liên tục ép đi lấy chồng và tiến hành gán gép với rất nhiều chàng trai nào mà bà cho là phù hợp. Bố chị cũng thấy lạ với thái độ của mẹ chị nhưng ông chỉ làm dịu tình hình. Ông không biết nguyên nhân sâu xa việc làm đó của mẹ chị. Ông đơn thuần chỉ nghĩ chị đến tuổi lấy chồng thì bà sốt ruột thôi. Còn về mẹ chị bà không hiểu được tình yêu giữa tôi và chị là rất sâu nặng, bà chỉ nghĩ nó là thoảng qua nên khi có chàng trai lớn tuổi hơn phù hợp hơn thì chị sẽ quên tôi. Cái oái oăm là chị không thể lấy lý do con đã có người yêu rồi để từ chối các cuộc gặp gỡ sắp đặt của mẹ chị. Chị toàn lấy lý do không thích, hoặc không hợp … Mà những lý do này thì không thể thuyết phục được. Rất nhiều chàng trai đến đặt vấn đề tìm hiểu chị toàn con nhà danh giá trong thị xã và có học hành, công ăn việc làm tử tế. Chính điều này làm cho mẹ chị càng tức tối và gây sức ép với chị hơn. Một số thấy chị không thích tự động rút lui. Nhưng trong số đó có người cố đấm ăn xôi, hiếu thắng và muốn tán chị bằng được. Và đó thực sự làm cho chị vô cùng khó xử. Nhưng để tôi không mất tập chung vào việc học thì chị luôn dấu tôi. Chúng tôi vẫn thỉnh thoảng điện thoại, thư từ qua lại. Vẫn nhớ nhung, vẫn yêu thương và an ủi nhau học hành công tác.
Các bạn ạ, khi nỗi nhớ nó đã thành một thói quen thì nỗi nhớ nó như là một phần không thể thiếu của mình. Mỗi khi đêm về nỗi nhớ lại trần ngập trong tôi. Không biết làm gì hơn, tôi chỉ biết ghi nó vào những trang nhật ký. Trời đã chuyển xang đông. Những cơn gió lạnh vào ban đêm càng làm cho tôi nhớ chị. Ban ngày để quên đi những nỗi nhớ tôi dùng việc học để quên. Nhưng khi đêm xuống thì nỗi nhớ chế ngự toàn bộ cảm xúc của tôi. Nhiều đêm nghĩ không biết chị có nhớ mình không. Tôi chợt rùng mình khi nghĩ về chị. Chắc là chị cũng đang nhớ mình nên mình mới rùng mình như vậy. Tôi nghĩ, ngày mai phải hỏi chị xem hôm qua lúc đó chị có nhớ tôi không. Tôi xin trích dẫn một đoạn của bài hát « Nhớ người yêu » :

Thức trọn đêm nay để nhớ thương em
Anh nghe tình yêu nhắc nhở êm đềm
Nhớ từng nụ cười ánh mắt
Nhớ lời ngọt ngào âu yếm
Tóc em thơm giấc ngủ dịu hiền

Biết giờ này em nhớ anh không
Có nghe tình yêu thức dậy trong lòng
Đếm từng màu thời gian đến
Bóng hình người mình yêu mến
Ôi nhớ gì hơn nhớ người yêu

Đúng như vậy. Ôi nhớ gì hơn nhớ người yêu đó chính là cảm xúc của tất cả người đang yêu mà ở xa nhau. Thời gian này tôi đâm ra nghiện nhạc vàng.
Cứ như vậy, thời gian cứ chậm chạp trôi qua. Sao tôi mong tết thế mà mãi nó không tới. Cũng may thời gian này, chú Tuấn giới thiệu cho tôi đi gia sư. Lớp có 4 đứa học 4 buổi một tuần (2 toán, 1 lý, 1 hoá). Thực ra tôi không thiếu tiền mà tôi muốn đi gia sư cho vui cho có việc. Thế nhưng việc gia sư không phải là không có lợi mà thông qua nó tôi đã được bổ xung thêm nguồn tài chính cho mình. Tôi gọi điện về khoe chị, khoe bố mẹ và mọi người rất vui. Từ đây có nhiều tiền hơn nên hay gọi điện cho chị hơn.
Rồi cái ngày mong chờ cũng đến. Tôi nhớ là 15 âm lịch thì có thông báo chúng tôi được nghỉ tết từ 22 âm lịch đến 7 âm lịch bắt đầu đi học lại. Tôi rất háo hức chờ ngày về vì nỗi nhớ đã chất chứa đầy trong tôi rồi. Đợt thi cũng định về nhưng chị không cho. Chị bảo tập chung vào việc thi cử đừng nghĩ ngợi lung tung. Cũng may đợt thi đó tôi cũng không phải thi lại môn nào nhưng điểm số bình thường vì quả thực vẫn chưa quen cách thi, cách học đại học. Tôi đến chơi nhà chú Tuấn và nhờ Cường trông nhà cho những ngày tôi về quê. Tôi cũng thông báo cho tụi học trò biết lịch để chúng bố trí lịch học. Nói thêm về đám học trò của tôi. Đây toàn bộ là con bạn chú Tuấn. Lớp học có 2 gái, 2 trai chúng đều mới học lớp 11. Nói chung bọn này ngoan nhưng nghịch. Hai đứa con gái thì dễ nhìn và ăn mặc thì rất thời trang. Còn hai đứa con trai thì to hơn cả tôi. Từ ngày dậy bọn nó cũng vui vì chúng nó cứ thầy thầy trò trò. Đặc biệt nó còn gán gép cho tôi hai cô bé một cô là vợ cả. Cô bé này tên Hương. Và một cô là vợ hai. Cô bé này tên Hoà. Học với tôi thì hình như chúng nó cũng thích học ra. Vì trong lúc học tuy rất nghiêm túc nhưng không thiếu sôi nổi và đùa vui. Sau mấy tháng học với tôi bọn nó cũng có nhiều tiến bộ nên được các phụ huynh ghi nhận. Hôm buổi học cuối cùng thì đại diện phụ huynh mẹ của Hoà thanh toán cho tôi toàn bộ tiền công dậy và còn tặng thêm thầy cái phong bì về ăn tết. Tôi nhận và cảm ơn các cô chú. Về đến nhà mở phong bì ra thì tôi hơi bất ngờ. Họ cho những 2 triệu. Cộng tất cả tiền còn lại của tôi có hơn 5 triệu nên quyết định ngày mai đi mua quà cho bố mẹ và cho chị. Dù lên đây nửa năm rồi nhưng quả thực việc mua sắm với tôi mờ tịt. Mua cho bố mẹ thì dễ thôi nhưng mua cho chị thì quả là hơi khó. Tôi chợt nhớ đến Hương vì cô bé này ăn mặc diện nhất. Tôi gọi điện nhờ nó.
- Alô có phải nhà Hương không ạ.
- Alô Hương đây ai đấy ạ.
- Vợ cả à, không nhận ra thầy sao.
- Hi hi thầy chồng đấy à. Có việc gì mà gọi vợ cả vào buồi giữa trưa này.
- Chiều nay em có rỗi không.
- Định rủ vợ cả đi chơi à. Êu ơi tớ sợ mình quá vợ hai nó ghen chết.
- Không anh muốn nhờ Hương tư vấn cho anh một việc.
- Việc gì mà vợ lại có thể giỏi hơn thầy chồng vậy.
- Anh muốn mua quà tặng cho một bạn gái ở quê, anh nhờ em dẫn anh đi mua bởi vì anh không biết mua sắm thế nào.
- Á à có vợ ở quê rồi thầy chồng còn lên đây vợ vợ con con. Phen này hai vợ sẽ giềng cho thầy chồng một mẻ. Mua cho vợ ở quê thì ghen rồi không giúp.
- Thôi giúp anh đi, xong việc khao chầu kem trả ơn.
- Lại đem vinh hoa phú quý dụ mình. Thầy chồng ơi … em bị dụ mất rồi.
- Thế em đi giúp anh nhé.
- Vâng thế thì 2h thầy chồng qua đón em.
- Thế nhà em ở chỗ nào.
- Thầy chồng cứ đến cổng chính gò Đống Đa đợi em ở đó là em ra.
- Đừng cho thầy leo cây nhé.
- Không biết được.
- Thôi nhé hẹn 2h.
Đúng hẹn tôi đạp xe ra HVNH đổi xe cho Cường và mượn xe của nó để đi. Tôi đến gò Đống Đa đợi phải hơn 10’ thì mới thấy cô bé ra.
- Chào thầy chồng
- Chào vợ cả.
- Thế thầy chồng định mua quà gì cho người yêu đây.
- Anh định mua một đôi dầy, một bộ quần áo, một áo len và một cái khăn.
- Chà chà cô nào mà hạnh phúc vậy. Thầy định mua hàng xịn hay hàng bình thường.
- Anh cũng không biết nữa anh chỉ có khoảng 5 triệu em dẫn anh đi mua được không.
- Ôi thế thì thoải mái, thầy chồng chở em ra cửa Nam em dẫn thầy đi mua dầy hàng Hàn đang mốt đấy. Còn quần áo thì cũng gần đấy thôi.
- Ok
- Thế chị cả nhà ta mặc cỡ nào thầy chồng có biết không.
- Cỡ giống hệt em thế nên anh mới nhờ em chứ.
- Này này hỏi khí không phải thầy chồng không có ý gì chứ.
- Không không em đừng hiểu nhầm, anh nói thật.
- Nghi lắm, tự dưng được quà bây giờ là chết.
- Không anh không có ý gì đâu.
- Tạm tin thầy, đừng lừa trẻ con ngây thơ đáng yêu là được. Mà em cũng thích bị lừa đấy.
Tôi chọn quả không lầm người. Hương có vẻ rất sành sỏi trong việc này. Chỉ gần 2 tiếng đồng hồ đã chọn được toàn bộ quà rất ưng ý. Sau đó quay về Tôn Đức Thắng mua 1 đôi dầy cho bố và 1 đôi dép cho mẹ. Tổng thiệt hại chỉ có hơn 3t thấy ổn rồi rủ Hương đi ăn kem để cám ơn. Nó dẫn tôi lên Trần Quốc Toản ăn mấy thứ linh tinh của bọn con gái cấp 3 Hà Nội xong rồi chở nó về. Ra trả xe Cường và hẹn trưa mai chú lên nhận chìa khoá và đưa mình ra bến xe về quê.
Trưa hôm sau đúng hẹn Cường đến đón tôi và chở tôi ra bên xe về quê. Tôi tạm xa Hà Nội và về với nỗi nhớ thương của mình. Xe chuyển bánh mà lòng vui thơi thới. Chỉ ngày mai tôi lại được gặp người yêu của mình. Tôi vừa đi vừa nghĩ không biết chị sẽ vui đến mức nào khi nhận quà của mình.
__________________
Về đến nhà cũng gần 5h chiều. Đúng là xe tết, người lên người xuống cứ một tý lại dừng làm cho mình sốt hết cả ruột mà phải chịu. Xe đông, ngồi chen chúc khó chịu, về đến nhà thì người đau như dần. Gặp bố mẹ, hai ông bà vui ra mặt. Đặc biệt khi tặng quà cho ông bà thì cả hai rất thích. Đặc biệt mẹ tôi. Ở quê cũng có nhiều dầy dép, nhưng đôi dép tôi mua cho mẹ quả thực ở quê không có. Nó khá đẹp và giản dị. Mặt khác tôi mua bằng tiền mình kiếm được nên bố mẹ càng trân trọng và hãnh diện. Cất đồ đạc vào nhà tôi đi tắm rửa vệ sinh.
Bữa cơm nhanh chóng dọn ra, cả nhà tôi ăn cơm trong tiếng cười vui vẻ.
- Ngày mai bố mẹ về quê để ăn ông công ông táo với ông bà. Tối thì tổ chức tại nhà mình. Con không phải về 30 về luôn một thể.
- Dạ, mai bố mẹ đi một xe cho con mượn 1 xe để đi chơi loanh quanh nhé.
- Ừ nhớ đi lại cẩn thận. Tết nhất rồi đừng để mất tết con nhé. Mẹ tôi dặn.
- Dạ mẹ an tâm, con đi xe cũng quen rồi.
- Cuối tuần bố mẹ sẽ lên Hà Nội để đi tết và sắm sửa cho nhà trên đó. Dù sao cũng là nhà mình phải đầy đủ để các cụ phù hộ cho con mạnh khoẻ và học tập.
- Bố mẹ đi mấy ngày.
- Bố mẹ định sáng thứ 7 đi chiều chủ nhật về.
- Dạ có việc gì bố mẹ cứ dặn, ở nhà con sẽ làm.
- Cũng không có việc gì. Con chỉ cần ra chợ hoa mua cây quất là được. Năm nay bố nhường cho con công việc này xem con có mắt thẩm mỹ không.
- Dạ bố mẹ cứ để con thử.
Chúng tôi còn nói vài chuyện linh tinh nữa thì bữa ăn kết thúc. Sau bữa ăn mọi người ra xem tivi uống nước rồi tôi xin phép bố mẹ lên nhà xắp xếp hành lý và đi ngủ vì mệt. Nói thật hôm qua cứ thao thức mãi không ngủ được vì hôm nay về. Từ hôm qua đến giờ tôi mới ngủ có vài tiếng nên bây giờ cũng khá mỏi. Nằm được tý thì tôi ngủ ngay không biết gì.
Sáng tỉnh dậy hơi sớm, do hôm qua đi ngủ sớm. Xuống nhà mới gần 6h, bố mẹ tôi vẫn chưa dậy. Dọn dẹp, lau chùi nhà cửa tinh tươm sau đó đi vệ sinh cá nhân rồi ra làm ấm trà uống một mình. Thấy có tiếng rao bánh mỳ gọi làm cái. Ngày tết nhà sẵn giò chả nên kẹp bánh mỳ với giò chả ăn tạm vì ngoài trời hơi lạnh nên cũng ngại đi ăn sáng. Ăn xong thì bố mẹ mới dậy. Thấy nhà cửa tinh tươm.
- Chà sinh viên chăm chỉ nhỉ, thế này thì mẹ nhàn rồi.
- Con chào mẹ mẹ dậy rồi à.
- Sao dậy sớm vậy con. Không ngủ đi tý nữa trời lạnh thế này dậy sớm cảm đấy.
- Không sao đâu. Hôm qua ngủ sớm nên hôm nay dậy sớm thôi ạ.
- Con dạo này cũng uống chè rồi à.
- Vâng ở trên đó mỗi mình buồn nên con cũng hay uống chè bây giờ thì quen rồi.
- Bố mẹ bây giờ đi làm, con ở nhà 9h mẹ về rồi mới về quê.
- 9h bố mẹ mới về quê ạ.
- Ừ bố con phải ra cơ quan một tý thì mới về quê được. Ngày tết lắm việc phải tranh thủ.
- Vâng ạ.
- Có tiền chưa mẹ cho để đi chơi
- Dạ con vẫn còn mấy đồng. Khi nào hết con xin sau.
- Tiết kiệm thế là được, nhưng con xem nếu việc đi dậy mà ảnh hưởng việc học thì thôi. Bố mẹ cũng không thiếu thốn gì cả đâu.
- Dạ không, kỳ đầu tiên này con cũng không phải thi lại môn nào, so với bạn bè cũng khá. Kỳ sau con sẽ rút kinh nghiệm và cố gắng hơn. Còn việc đi dạy cho nó vui thôi chứ cũng không ảnh hưởng gì. Học đại học hơi khác mẹ ạ. Những thời gian đầu ký rỗi rãi, chỉ lúc gần thi mới bắt đầu vất vả. Học đến đâu thi ngay đến đấy nên việc ôn nó cũng khác thi đại học nhiều. Con sắp xếp được.
- Bố mẹ tin con nhưng vẫn nhắc nhở để con hiểu. Con làm được như thế là bố mẹ mừng rồi.
- Vâng ạ.
- Thế con lấy xe máy định đi đâu.
- Con đi đến nhà mấy đứa bạn xem kế hoạch tết thế nào. Đi xe đạp hơi xa.
- Ừ đi gần gần thôi quanh thị xã nhé.
- Dạ. Mẹ cho con bộ chìa khoá nhà luôn nhé.
- Tý nữa mẹ đưa cho.

https://vienthong10a-forever.forumvi.com

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bài viết mới cùng chuyên mục

Bài viết liên quan

Bài viết cùng chuyên mục:

    QUYỀN HẠN CỦA BẠN:
    Bạn không có quyền trả lời bài viết

    Chia sẻ