Diễn đàn của Lớp Cao Đẳng Điện Tử Viễn Thông 10A - Trường Cao Đẳng Kỹ Thuật Cao Thắng
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Diễn đàn của Lớp Cao Đẳng Điện Tử Viễn Thông 10A - Trường Cao Đẳng Kỹ Thuật Cao Thắng

Diễn Đàn Chia Sẻ, Tổng Hợp Kiến Thức Chuyên Nghành Điện Tử Viễn Thông - Tin Học và Giải Trí, Nơi Giao Lưu, Chia Sẻ Kiến Thức, Kinh Nghiệm Học Tập Với Bạn Bè, Thế Giới Dành Cho Mọi Người...

Trả lờiTổng Hợp Một Số Tài Liệu Học Lập Trình Và Ví Dụ Về PIC 16f877a(full) - 102 Trả lời
Trả lờiTổng hợp bài tập thực hành vi xử lý pic16f877a của Trường CĐKT Cao Thắng - 69 Trả lời
Trả lờiTổng hợp Ví dụ Proteus cho PIC 16F877A FULL - 58 Trả lời
Trả lờiTổng Hợp Một Số Tài Liệu Học Lập Trình PIC - 40 Trả lời
Trả lời[ĐATN]Hệ thống báo động an ninh dùng 16f8877 điều khiển bằng phần mềm FULL - 37 Trả lời
Trả lời[ĐATN ] Mô hình ngôi nhà tự động - 23 Trả lời
Trả lời[ĐATN ] Thiết kế và thi công máy phát sóng FM - 20 Trả lời
Trả lời[ĐATN ] Giao tiếp máy tính điều khiển thiết bị điện trong nhà - 18 Trả lời
Trả lời[ĐATN ] Thiết kế và thi công tổng đài điện thoại - 16 Trả lời
Trả lời[Fiction] Hãy chờ em đánh răng xong nhé ! - 16 Trả lời
Lượt xemTổng Hợp Một Số Tài Liệu Học Lập Trình Và Ví Dụ Về PIC 16f877a(full) - 11183 Xem
Lượt xemGhost Windows 7 đa cấu hình ( All PC + Laptop ) Full Soft 32 bit - 10586 Xem
Lượt xemCCS - phần mềm lập trình - Hướng dẫn cài đặt và sử dụng CCS (PIC C Compiler) - 10371 Xem
Lượt xemSHARE tài khoản Premium up.4share.vn & fshare.vn lớn nhất! - 10365 Xem
Lượt xemPhần mềm vẽ mạch Proteus 7.8 SP2 Full New - 10343 Xem
Lượt xemStep 7 MicroWin V 5.5 Bản cài trên Win 7 Đã Test va chạy tốt. Phần mềm lập trình PLC - 10269 Xem
Lượt xemEasy DriverPack 5.2.5.5 – Bộ cài Driver tự động cho mọi loại máy tính ! - 9717 Xem
Lượt xemTổng hợp bài tập thực hành vi xử lý pic16f877a của Trường CĐKT Cao Thắng - 9099 Xem
Lượt xem IObit Advanced SystemCare 5 PRO + key.Bản quyền nhá! - 8772 Xem
Lượt xemTổng hợp các Game hay cho mọi máy tính ( Nhẹ và hay ) ! - 7727 Xem
THÔNG BÁO ĐẾN TẤT CẢ MỌI NGƯỜI

KỂ TỪ NGÀY 1/7/2013 TRANG WEB CHÍNH THỨC NGƯNG HOẠT ĐỘNG VÀ SẼ KHÔNG CHO ĐĂNG KÝ THÀNH VIÊN , KHÔNG HỖ TRỢ QUA MAIL HAY ĐIỆN THOẠI NỮA MÌNH VẪN SẼ ĐỂ NGUYÊN HIỆN TRẠNG TRANG WEB CHO CÁC THÀNH VIÊN CŨ VÀO TÌM LẠI TÀI LIỆU VÀ COI NHƯ LÀ KỈ NIỆM GÌ ĐÓ CHO MÌNH. Các tài liệu thì là của chung mọi người tùy ý sử dụng.
Cám ơn mọi người đã ghé thăm trong suốt thời gian qua , chúc tất cả mọi người thành công trong cuộc sống và trên con đường mình chọn nhé !
p/s: Nguyễn Phát
ADBLOCK
DIỄN ĐÀN KHUYÊN DÙNG ADBLOCK ĐỂ CHẶN QUẢNG CÁO TRÊN MỌI TRANG WEB !
GOOD WEBSITE FOR ELECTRONIC
WEB ĐIỆN TỬ HAY CHIPKOOL.NET ! minhdt3k/ !

You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

AdminTên: Admin
Cấp bậc: Nguyễn Phát -Người Điều Hành
Nguyễn Phát -Người Điều Hành
Loading
Mở cửa ra một làn gió biển thổi vào. Trước mắt tôi là một người con gái khác hẳn. Tôi ngơ ngác và nhìn không chớp mắt. Chị hiện ra điệu đà trong bộ váy trắng tinh khôi. Má ửng hồng và nhìn tôi e lệ. Tôi chưa bao giờ được thấy chị trong điệu bộ như thế này. Gió thổi làm cho chiếc váy ép chặt vào đôi chân chị để hiện lên đường cong sống động đầy nữ tính. Má ửng hồng và đôi mắt pha chút ngượng ngùng của chị lúng liếng nhìn tôi. Chưa bao giờ tôi thấy chị lại đẹp như vậy. Hồn vìa tôi như thể thoát ra khổi cơ thể và chạy quanh chị ngắm nhìn. Tôi ngây người ra. Chị lấy tay vẫy vẫy trước mắt để đưa tôi về thực tại.
- Em đẹp quá
- Suỵt Quỳnh Anh nghe thấy giờ
Tôi vẫn chưa hoàn hồn. Chị cười bẽn lẽn.
- Lạ quá à. Mặc thế này đẹp không.
- Đẹp tuyệt.
- Thôi đi ăn đi. Nhìn cái mắt dê chưa kìa.
- Đẹp thì bảo đẹp lại còn không cám ơn.
- Đúng là đồ nịnh đầm. Đi mau không mọi người chờ. Ngủ chương mắt ra nên hồn vía bay hết rồi.
Chị nhún nhẩy dắt tay Quỳnh Anh đi trước. Tôi đi sau chị và ngắm nhìn. Tôi mỉm cười thầm nghĩ sao mình lại có diễm phúc vậy. Khi ra đến lễ tân thì mọi người đã ở cả đó rồi. Chị đổ tội cho tôi là ngủ quên nên ba chị em ra muộn. Tôi chỉ cười và theo mọi người lên xe đi ăn. Cả bữa ăn là những câu chuyện vui rôm rả. Sau bữa ăn bác Luân nêu kế hoạch đi chơi cho mọi người nắm được. Tôi chỉ nhớ đại loại: Chiều hôm đó mọi người cứ tự ý đi chơi đến 4h, 4h30’ thì về để đi tắm biển, hôm sau đi thăm hòn Trống Mái, đền Độc Cước, Cô Tiên, Vọng Hải đài chiều về tắm tiếp. Sáng hôm chủ nhật thì mẹ tôi và bác gái sẽ đi chợ mua sắm ăn trưa xong cả đoàn về nhà bác Luân ăn tối rồi chú lái xe chở cả nhà tôi về. ăn xong chú liáu xe bố tôi và vợ chồng bác rủ nhau đánh bài. Mẹ tôi hình như vẫn còn mệt nên cho hai đứa bé đi ngủ. Tôi và chị rủ nhau đi chơi bãi biển. Chúng tôi đi thật xa khỏi khách sạn và tung tuăng nắm tay nhau trên bãi biển. Biển vào thu gió mát dịu. Ánh nắng vàng nhưng không chói chang. Chị bỏ dép đi chân trần. Chúng tôi tay trong tay vừa đi vừa tránh sóng biển. Thỉnh thoảng chị nhìn thấy những vỏ ốc nhỏ chạy nhặt ngắm nhìn và khoe với tôi. Đó là khoảng thời gian tuyệt vời. Chúng tôi đi đến tận gềnh đá cuối bãi. Chọn một chỗ ngồi không có ánh nắng chiếu vào. Chị tựa vào vai tôi mơ mộng. Ngoài kia tiếng sóng biển rì rào nhẹ nhàng vỗ ghềnh đá. Tôi ôm xiết chị để cảm nhận bờ vai mềm mại.
- Anh thấy em mặc váy có đẹp không
- Ừ anh rất thích.
- Cứ như thế này mãi thì sướng nhỉ.
- Thích thật nhưng làm gì có tiền.
- Chả lãng mạng gì
- Cho anh hôn một cái
- Không cho
- Không cho cũng hôn
- Anh đừng có ăn hiếp em
Tôi nâng cằm chị lên và đặt nụ hôn nhẹ vào bờ môi chị. Một sự ngọt ngào chảy đều trong cơ thể chúng tôi. Thời gian cứ trôi qua trong tiếng sóng rì rào.
- Tối nay mình đi chơi biển tối đi
- Ừ ở đây thì chỉ có đi chơi thôi ăn xong rồi xem
- Ừ anh sơ mọi người cũng đi dạo thi không còn tay trong tay được nữa.
- Chán thật nhất là cái Quỳnh Anh lúc nào cũng lúc nào cũng kè kè như mật thấm.
- Em thích đi với chị mà lại bảo nó là mật thám
- Anh thích thì tối nay rủ nó đi cùng
- Thôi lại dỗi rồi
Cứ thế chúng tôi nói chuyện mãi đến lúc có ánh nắng chiếu vào. Tôi và chị lại rủ nhau về khách sạn. Về đến nơi cũng gần 2h. Cả khách sạn vắng ngắt vì mọi người đi ngủ hết.
- Em lên xem mọi người đâu hết rồi. Anh về phòng nhé.
- Ừ tý nữa xuống nhé.
Tôi vừa ngồi chưa đầy 2 phút thì đã có tiếng gõ cửa. Mở cửa ra chị lẻn ngay vào phòng.
- Bố mẹ em đang đánh bài với bố anh và chú T
- Mẹ anh và hai đứa đâu
- Ngủ ngon rồi gọi cửa không thấy trả lời thế là em xuống ngay.
- Mình đi ngủ đi
- Em không thích
Chị quay lại, tôi thấy má chị ửng hồng. Từ đằng sau tôi ôm lấy eo chị. Chi ngẩng mặt lên tôi đặt vào môi chị một nụ hôn. Tôi nhẹ nhàng bế chị lên tay và đặt chị xuống giường. Chúng tôi quấn vào nhau dường như cơ thể hai đứa được gắn liền với nhau ở đâu đó. Một lực hút đặc biệt nào đó kéo chúng lại với nhau. Tôi bắt đầu hôn lên tất cả khuôn mặt chị. Hôn trán, hôn mũi, hôn tai rồi hôn lên làn tóc. Tôi dụi vào làn tóc thơm dụi của chị. Chị cũng đáp trả rất mãnh liệt. Chị đẩy nhẹ tôi ra:
- Từ từ anh, em muốn anh thấy cái này.
Tôi ngừng hôn và chị đứng dậy. Chị quay lưng về phía tôi chị đưa tay lên và bắt đầu cởi khuy bộ váy của mình. Tôi cảm thấy như giấc mơ của mình đang tiếp diễn khi nhìn những ngón tay mảnh dẻ đáng yêu của chị cởi dần từng chiếc khuy từ trên xuống dưới. Khi đã cởi hết chúng, chị kéo cho bộ váy trật khỏi vai rồi thả cho nó từ từ rơi xuống. Chị như một con côn trùng lột xác. Chị mặc một cái áo lót màu trắng và một chiếc quần lót màu hồng dưới làn váy ấy. Chị nhẹ nhàng lần tay cởi cái khuy áo lót và thả để áo rơi xuống sàn. Rồi chị nhẹ nhàng cởi chiếc quần lót. Chị làm rất chậm. Tôi có cảm giác như ngừng thở. Chị từ từ quay lại, đôi mắt long lanh dò xét tôi và hai má hồng rực vì sự mạnh dạn của mình. Mọi chuyển động của cơ thể chị tôi nhìn không chớp mắt. Những ánh nắng xuyên qua ô lấy sáng chiếu vào cơ thể chị. Cả cơ thể chị tắm trong ánh sáng dìu dịu, thân thể của chị ánh lên như da thịt sơ sinh khiến tôi thấy mê hồn. Khi chị cử động - và chị cử động nhẹ đến mức hầu như không thấy được - những chỗ sáng tối trên người chị đi động thật tinh tế. Khối tròn trịa căng phồng của cặp vú, hai dầu vú nhỏ xíu, chỗ lõm vào ở phần rốn, cặp xương hông và đám lông mu, tất cả đều tạo nên những bóng đổ li ti lấm chấm mà hình dạng của chúng liên tục biến đổi như nhưng gợn sóng lăn tăn trải dài trên mặt hồ phẳng lặng. Chị quá đẹp. Trần truồng, và chị nhẹ nhàng quì cạnh giường, chị nhìn tôi. Chị nhẹ nhàng cởi chiếc quần đùi và quần lót của tôi. Đì cặp nhũ hoa vào đầu gối tôi và tay nhẹ nhàng cầm vào sự cương cứng của tôi. Chị hôn lên nó say sưa. Tôi như tỉnh như mê. Tôi như lạc vào cõi tiên. Tôi thưởng thức sự sung sướng đến tột cùng. Mải móng tôi cởi nốt chiếc áo vướng víu trên người. Tôi kéo chị đứng dậy và bắt đầu hôn. Tôi hôn lên bờ vai, hôn lên bầu ngực và hôn lên hai bên hông chị. Chị vẫn đứng và tôi từ từ quỳ xuống. Tôi hôn lên đôi chân ngọc ngà và cuối cùng hôn vào tam giác nhỏ. Chị ôm gì đầu tôi vào đó. Tôi say sưa như quên hết mọi thứ trên đời. Rồi tôi nhẹ nhàng đặt chị xuống giường. Tôi lại quỳ xuống và hôn lên khe suối nhỏ. Nó ướt át ấm nồng và cong lên đón nhận những nụ hôn của tôi. Tôi càng ngày càng hôn mạnh bạo hơn và chị quằn quại trong đam mê sung sướng. Tôi trườn lên và tôi cho vào chị. Tôi và chị dập dìu trong hoan lạc. Tôi đưa đẩy và chị hưởng ứng đón nhận. Chị nấc nhẹ mỗi lần tôi mạnh mẽ. Và rên lên không toát thành lời. Tôi đam mê và tôi bùng nổ. Chị ôm chầm kẹp chặt thân thể tôi. Chúng tôi kẹp cứng nhau và chìm trong im lặng. Chúng tôi hôn nhau và không muốn rời nhau. Có tiếng ô tô và tiếng người lao xao làm chúng tôi hồi tỉnh và tách nhau ra. Chị mãn nguyện và nằm kê đầu lên ngực tôi. Tôi nằm ngửa và nhìn lên trần nhà. Ôi sao mà sung sướng thế.
- Hôm nay em đã làm anh không thể sung sướng hơn.
- Thật không, em xem phim và bắt chiếc anh có thích thế không.
- Thích lúc đó em đẹp lắm.
- Ừ đừng nói nữa em thấy anh xảo mép lắm
- Em đẹp tuyệt vời anh nói thật.
- Em không tin, anh thoả mãn anh nói thế
- Mình đi tắm và tiếp tục nữa đi.
- Không gần 3 rưỡi rồi sao tham thế
- Anh đang mướt mát mồ hôi đây
- Em thích thế đi tắm đi.
Chúng tôi vào nhà tắm và kỳ cọ cho nhau. Rồi chúng tôi đi ra mặc quần áo. Chị mở cửa và ngó ra ngoài. Không thấy ai chị để yên cửa mở và vào ngồi cùng tôi nói chuyện. Tôi và chị nói chuyện đến tận lúc có tiếng mẹ chị gọi chị chuẩn bị đi tắm biển. Tôi hôn chị vào trán và cho chị về phòng chuẩn bị.
ó là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của chúng tôi. Chúng tôi được bên nhau, được yêu nhau và đắm mình trong thiên nhiên trời đất. Được đùa giỡi với những con sóng bạc đầu hung hãn, được cảm nhận những ngọn gió biển và nghe thấy tiếng vi vu rì rào của rừng thông trên dãy Trường Lệ Sầm Sơn. Nếu ai đã từng bước qua 12 năm học phổ thông như tôi đều có cảm giác thơi thới như thế. 12 năm học đã trôi qua trong những thành công bước đầu. Tôi vứt lại năm lớp 12 đầy lo lắng để đến 1 ngày nhận được thành quả là bước đầu tiên vào ngưỡng cửa của cuộc đời. Bên cạnh tôi có một người con gái yêu thương tôi và cho tôi những cảm nhận ngọt ngào. Tôi và chị đi qua đợt nghỉ mát đầy vui vẻ, lãng mạng và thơ mộng. Chúng tôi quên hết mọi thứ trên đời và chỉ tận hưởng tất cả. Chúng tôi vô tư mà không biết có một ánh mắt nghi ngờ dõi theo đó là mẹ chị. Bằng linh cảm của người mẹ, bà đã cảm nhận được sự không bình thường của hai đứa.
Rồi ngày vui nào cũng phải đến hồi kết thúc. Chúng tôi phải quay trở về cuộc sống bình thường. Chiếc xe lại lăn bánh quay trở về Ninh Bình trong niềm hân hoan đọng lại. Về đến nhà chị, mọi người lại sà vào làm bữa tối. Bác Luân gọi thêm một số bạn bè đến uống rượu cùng. Khi chúng tôi ăn xong thì tiệc rượu vẫn còn tiếp diễn. Mẹ chị gọi riêng chúng tôi lên nhà. Tôi nghĩ bác có món quà gì tặng cho tôi trước khi tôi lên học đại học. Khi đến phòng bác lặng lẽ đóng cửa. Tôi và chị đã cảm nhận thấy sự việc không bình thường mà vô cùng nghiêm trọng. Chị mặt đầy lo lắng.
- Hai đứa ngồi xuống đây mẹ có việc cần hỏi.
- Dạ
- Bác thấy mấy ngày hôm nay chúng mày gần gũi quá, có chuyện gì không ? Bác không rào đón mà đi thẳng vào câu chuyện.
- Chuyện gì là thế nào hả mẹ ? Chị hỏi lại.
- Hai đứa là thế nào, có yêu đương gì nhau không ? Tao nghe thấy con Quỳnh Anh bảo hai đứa chúng máy cứ anh anh em em. Tối hôm qua tao đứng trên tầng hai và nhìn thấy cả rồi.
Tôi rụng rời khi nghe bác nói. Còn chị thì mặt cắt không còn hột máu. Phải đến gần 30 giây sau tôi và chị mới hoàn hồn.
- Mẹ đừng nghe nó, nó trẻ con biết cái gì đâu. Con và em Q thân thiết nhau vì cả năm nay con ở trên nhà em nên như hai chị em ruột.
- Tao không nghe mày nói. Bác gạt phắt câu giải thích của chị. Bác quay xang hỏi tôi.
- Q trả lời cho bác xem nào?
Tôi ngập ngừng không nói lên lời. Trong đầu tôi bây giờ mọi thứ chạy qua vun vút. Từng câu hỏi, từng vấn đề làm cho tôi bối rối. Rồi tôi cũng luống cuống lí nhí trả lời.
- Cháu…. Cháu…. Cháu…. không có gì ạ. Cháu…. và chị chỉ quý mến…. thân nhau thôi.
Liếc nhìn chị tôi thấy sự thẫn thờ của chị và tôi hiểu tôi đã là một thằng hèn nhát. Một thằng hèn đúng nghĩa. Người tôi yêu đứng trước mặt tôi mà không dám nhận. Tôi phủ nhận cũng đồng nghĩa để chị một mình đương đầu với bão tố. Tôi không cần phải giải thích bất kỳ điều gì về mình vì việc nhận chị là người yêu của mình là việc làm tối thiểu nhất mà mình phải làm lúc đó. Tôi phải có trách nhiệm với những ngọt ngào mà chị đã hiến dâng, không có bất ký lời bào chữa nào với tôi có ý nghĩa. Tôi là một con ốc nhớp nhúa hèn hạ chui vào vỏ của mình để tránh bão gió. Còn đẩy chị một mình ra trước sóng to gió cả. Chị thẫn thờ, dĩ nhiên ngay tại thời điểm đó chị không muốn tôi nhận. Nhưng còn thời điểm nào để mình làm lại việc đó tốt hơn. Bây giờ khi đã lớn khôn, nghĩ lại việc đó mà tôi vẫn thấy mình hèn hạ và yếu đuối. Việc gì dù có sốc đến mấy nếu là việc làm của mình thì vẫn phải có trách nhiệm huống chi trách nhiệm với người mình yêu. Có thể khi đó tôi nhận thì sóng gió cũng không phải không nổ ra nhưng ít nhất tôi còn có thể đứng bên người tôi yêu trong cơn bão. Không biết đâu với hành động đó chị có thể mạnh dạn vượt qua dông bão và chúng tôi có thể đi đến cuối của con đường dù chông gai và đầy nước mắt. Nhưng với việc để chị một mình đi trên con đường khác thì chính tôi chứ không phải ai khác là người châm ngòi cho mọi đau khổ và bão tố sau này của chị. Chị ơi viết đến những dòng này em hối hận quá, em yếu đuối và hèn hạ quá. Em yêu chị là không thể bàn cãi. Chị yêu em cũng là lẽ tự nhiên. Nhưng tình yêu của em chỉ là tình yêu ích kỷ chỉ biết nhận mà không biết chia sẻ.
- Thôi được rồi, nếu không có chuyện gì là tốt rồi. Tiếng bác vang lên.
- Q cháu phải hiểu bố mẹ cháu chỉ có mình cháu và hi vọng vào cháu. Từ xưa đến nay bố mẹ cháu luôn tự hào về cháu nên đừng làm việc gì dại dột. Cháu cố gắng học hành, yêu đương để sau. Tương lai của cháu còn dài. Bác tiếp lời
- Dạ cháu biết. Tôi lí nhí.
- Nếu không có chuyện gì thì Mai Anh xuống nhà dọn com nước đi để cho Q và hai cô chú còn về.
Chị không nói gì lặng lẽ mở cửa bước xuống nhà. Bác đưa cho tôi 1 cái phong bì và bảo tôi để mua sách vở khi đi học đại học. Tôi lí nhí cám ơn và líu ríu theo bác xuống nhà. Xuống đến nhà bác vẫn vui vẻ bình thường. Mẹ tôi có hỏi hai bác cháu làm gì trên đó mà lâu thế. Bác nói bác cho tôi chút quà và dặn dò tôi thôi. Mẹ cảm ơn và bảo bác khách sáo quá. Tôi ngồi im với mọi người. Chị lặng lẽ làm việc của mình. Liếc nhìn chị sao mà tôi thương chị thế, tôi không biết làm gì mà cũng không thể làm gì. Tôi thấy chị thẫn thờ vừa rửa bát vừa nghĩ ngợi lung tung mấy lần còn quên đánh rơi cả đồ. Thế rồi cả nhà tôi cũng ra về. Mọi cảm giác vui sướng của chuyến đi biết mất, thay vào đó là cảm giác nặng nề lo âu. Về đến nhà tôi không dám gọi điện cho chị hỏi tình hình mà chỉ cố ngồi đợi cuộc điện thoại của chị. Đêm đó tôi ngủ rất muộn. Tôi nằm cả đêm thao thức không biết bây giờ chị thế nào. Tôi lo quá.
Ngày hôm sau, ngay khi tỉnh dậy, tôi chạy xuống nhà và gọi điện đến cơ quan chị. Mọi người bảo chị không có nhà và chị đi công tác. Chiều tôi lại gọi mà vẫn không gặp được chị. Buổi tôi tôi chờ mãi mà vẫn không thấy cuộc điện thoại nào. Cứ có điện thoại là tôi lại chạy vào tranh nghe rồi lại không phải. Tôi hoang mang lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra không. Lòng tôi nóng như lửa đốt. Hôm sau cũng vậy, tôi cũng không thể nào liên lạc được với chị.
Lại một ngày nữa không có tin tức gì. Chiều hôm đó tôi nhận được giấy báo nhập học. Thế là chỉ còn hơn một tuần nữa tôi chính thức phải rời Ninh Bình vào sống cuộc sống sinh viên mới lạ. Buổi tối tôi không dám gọi điện cho chị. Tôi rủ H và nhờ H ra bưu điện gọi đến nhà chị để gặp chị nhưng cũng không gặp được vì bác gái bảo chị mệt nên lên nhà đi ngủ sớm đóng cửa gọi mãi không được. Tôi thẫn thờ ra về đi bên H nó nói gì tôi chỉ ừ à cho qua chuyện. Đầu óc tôi cứ để đi đâu. H rủ tôi đi chơi nhưng tôi lấy cớ mai còn phải về quê bây giờ phải về nhà chuẩn bị nên chúng tôi về nhà ngay. Tôi phải về quê hai ngày một mặt đi thắp hương ông bà tổ tiên để phù hộ cho tôi đi học. Nhà tôi có truyền thống này. Mặt khác để hôm sau bố mẹ tôi về tổ chức bữa cơm mời cô dì chú bác ăn mừng cho tôi. Cả hai ngày tôi bị bắt đi hết nhà này đến nhà khác để chào hỏi vì suốt từ tết đến giờ do phải bận học hành tôi chưa về quê. Và nói thật mọi người muốn tôi đến nhà chơi phần nhiều để làm gương cho con cháu học hành. Gặp ai cũng sờ đầu bẹo má nên tối về mệt lử. Muốn ra gọi cho chị phải đi gọi nhờ thì rất ngại hoặc ra bưu điện thì cách nhà hơn 5km mà đường quê tôi om nên không gọi được. Hôm sau hơn 10h tối mới về đến nhà mệt lử đi tắm lên nhà đọc báo tý đợi bố mẹ ngủ thì xuống gọi điện thì ngủ quên mất.
Sáng hôm sau tỉnh dậy thì đã hơn 9h sáng. Tôi chạy xuống nhà thì thấy một bức thư trên bàn. Bố mẹ tôi dặn bố mẹ phải đi Hà Nội sớm có việc đến Chủ Nhật mới về. Thức ăn mẹ tôi đã chuẩn bị sẵn cho tôi ở trong tủ lạnh. Bố mẹ dặn tôi ở nhà trông nhà cẩn thận. Tôi đọc xong quay ngay ra gọi điện đến cơ quan chị. Tôi gọi 4, 5 cuộc gì đó mà không ai nhấc máy. Tôi chán quá đi đánh răng rửa mặt và lấy thức ăn ra ăn. Tôi ăn mà sao không thấy ngon lành gì. Đế hơn 10h tôi lại gọi lại và may quá có người nhấc máy. Qua họ tôi được biết hôm nay tổng duyệt văn nghệ dưới xã cả cơ quan đi vắng nên chiều tối mới về. Tôi hỏi chị có đi không, thì được biết chị là trưởng đoàn nên dĩ nhiên phải có mặt. Dù không gặp được chị nhưng tôi cũng đã an tâm phần nào. Tôi lên kế hoạch chiều nay sẽ xuống chị. Tôi không thể hiểu nổi sao thời gian nó đi như rùa bò. Bây giờ ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy phim cuối tuần thời gian chạy như ngựa, nhìn lại mới tý con đã đi học lớp 2. Tôi cứ tý lại nhìn đồng hồ. Đọc truyện không vào đầu, xem tivi cũng thấy chán, làm cái gì cũng thất mệt mỏi. Đến hơn 1h chiều không chịu được khoá cửa cẩn thận rồi đi bộ ra đường 1 bắt xe về Tam Điệp. Đến nơi, cơ quan chị vắng ngắt. Tôi vào phòng thường trực hỏi có mỗi 1 cô đang ngủ gật. Cô trả lời mọi người đi chưa về. Theo kinh nghiệm của cô phải hơn 4h chiều thì mới về được. Tôi ngồi một lúc thấy vô duyên lại ra ngoài cổng đợi. Hồi đó không có quán nước ven đường như bây giờ. Trời thì nắng nên tôi đứng ru rú dười một gốc cây. Tôi cứ đứng như thế, thấy mỏi chân thì lại ngồi xuống, rồi lại đứng lên. Tôi không dám đi đâu và chỉ sợ mình bỏ đi thì chị về không gặp thì chết. Tôi cứ ngóng đợi mãi, mãi rồi cuối cùng cũng có một chiếc xe Uoat rẽ vào cổng. Tôi như tỉnh ra chắc đây là đoàn của chị đã về. Tôi không dám vào mà mắt cứ dán vào chiếc xe. Chiếc xe chạy thẳng vào trong và dừng lại một số người lục tục xuống xe nhưng nhìn mãi mà không thấy bóng dáng của chị. Tôi thất vọng tràn trề ngồi thụp xuống thầm nhủ chắc một lúc nữa chị sẽ về. Lại một chiếc xe máy rẽ vào lần này thì tôi thấy chị ngồi sau. Tôi bật dậy vẫy tay định gọi nhưng tôi không gọi nữa bởi tôi thấy chị hình như không nhìn thấy tôi. Tôi định chạy theo nhưng lại dừng lại vì nghĩ cứ đợi ở đây một lúc nữa chị xong việc thì gặp chị sau. Tôi ngồi xuống nhìn vào trong. Được một lúc tôi thấy chị chạy ra ngó xung quanh như tìm ai rồi lại quay vào. Tôi vội đứng lên vẫy vẫy cái mũ lưỡi trai thì chị đã quay vào rồi và không nhìn thấy. Tôi lại đợi. Khoảng 15 phút sau thì mọi người trong cơ quan lục tục ra về. Mọi người đi qua cứ nhìn tôi. Cô văn thư ra nhìn thấy tôi bảo
- Mai Anh nó về rồi nó ở trong phòng vào mà gặp nó.
- Thôi cháu đợi chị một lát chị về thì cháu gặp cũng được.
Thế rồi chị cũng ra về. Chị là người về cuối cùng. Chị khoá cửa cơ quan và lặng lẽ ra lấy xe. Tôi đứng dậy và chờ xe chị ra. Chị dắt xe ra khỏi cổng và quẹo ngược chiều với tôi hướng theo đường về nhà. Không nhìn thấy tôi chị ngồi lên xe định nổ máy.
- Mai Anh. Tôi gọi.
Chị dừng, quay đầu lại và nhìn thấy tôi hai tay đang vò mũ đứng dưới gốc cây. Chị vẫn ngồi nguyên trên xe, chị quay lại không nhìn tôi, ngừng một lúc và quay lại nói.
- Anh đến đây làm gì. Anh nghe mẹ em nói rồi đấy thôi anh về đi đừng tìm em nữa.
- Thứ 6 tuần tới anh lên Hà Nội nhập học rồi. Tôi nói mà rưng rưng gần khóc.
- Anh gọi điện cho em không được. Anh đến gặp em để báo tin cho em.
Chị quay mặt lại hai môi mắm chặt, mặt ngửa lên trời, mắt chị nhắm lại và hai hàng nước mắt chảy dài trên đôi má. Tôi có cảm giác chị muốn khóc thật to lên. Được một lúc:
- Anh lên xe em, nhanh lên không em đổi ý.
Tôi luýnh quýnh chạy đến và ngồi sau xe chị. Tôi không dám ngồi gần và ngồi cách xa một chút. Chị quay đầu xe đi thẳng ra hướng quốc lộ 1 và đi về phía dốc Xây. Trên xe tôi không dám nói gì. Tôi thấy chị vẫn đang thầm khóc. Chị chạy nhanh đến chỗ mà chúng tôi thường đến khi tôi lên Tam Điệp gặp chị. Dừng xe, tôi xuống, chị mải móng dựng xe và quay lại ôm chần lấy tôi. Chị oà khóc. Chị khóc thật to. Nước mắt chị chảy ướt bờ vai tôi. Chị nói trong nghẹ ngào:
- Em khổ lắm anh biết không. Yêu anh em khổ lắm hu ... hu ….
Chị khóc mà tôi không nói được gì. Tôi chỉ biết ôm chặt lấy chị. Hai tay chị đấm thùm thụp vào lưng tôi.
Hãy khóc đi, khóc đi, khóc đi đừng ngại ngùng
Và hãy khóc nước mắt ướt đẫm chứa chan trong lòng
Khi bao nhiêu cơn mơ chấp cánh bay xa vời
Thì người đàn ông cũng vẫn phải khóc giống như ai
Hãy khóc đi, khóc đi, khóc đi chẳng tội tình
Để mai nhớ đến, nhớ đến đắng cay trong cuộc đời
Cho mai sau khi ta bỗng lớn lên trong đời
Còn mãi nhớ đến những dĩ vãng đã một thời: Từng sống trong mơ... Tôi và chị cứ ôm nhau như thế. Tôi đợi chị chỉ còn thổn thức nấc nhẹ mới lên tiếng :
- Anh đợi em cả chiều nay.
- Mấy ngày nay em biết anh gọi cho em nhưng em không nghe máy. Chị nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.
- Anh nhớ em và lo cho em. Mấy ngày hôm nay anh như lửa đốt trong lòng.
- Hai hôm em không thấy anh gọi cho em. Anh giận em phải không.
- Không. Anh về quê để thắp hương và thăm họ hàng. Chiều qua anh mới lên.
- Hôm trước có đứa con gái gọi cho em H phải không.
- Ừ anh nhờ nó anh sợ gặp mẹ em.
- Thôi anh đừng gọi về nhà cho em nữa nhé. Mẹ nghe thấy thì lại chì chiết em.
- Mẹ biết chuyện của mình rồi à.
- Ừ mẹ không tin lời mình.
- Thế mẹ có nói với bố không.
- Không. Mẹ chỉ mắng em khi em với mẹ ở nhà một mình. Mẹ giấu bố. Chắc mẹ sợ bố biết chuyện thì mọi việc sẽ rối tinh lên.
Thế rồi chị thủ thỉ kể cho tôi chuyện cả tuần qua. Chị bị mẹ quần cho cả ngày. Mẹ bắt chị phải đi lấy chồng. Khi chị bảo làm gì có người yêu mà lấy thì mẹ chị dẫn một anh con bà bạn cùng cơ quan đến xem mặt. Cả tuần vừa qua chị sống trong ấm ức và khóc thầm suốt. Sau một lúc sổ được hết tâm sự thì chị đã bình thường trở lại. Chị không ôm tôi và quay mặt đối diện với tôi. Hai tay chị chỉnh áo tôi cầm hai ve áo và nói
- Xem nào, người yêu của em chuẩn bị là sinh viên rồi đây.
- Ừ
- Lên trên đó đi học nhớ chăm chỉ đừng đi chơi nhé. Đừng có mà tăm tia em nào là chết với em.
- Anh không giám đâu chỉ yêu mình em thôi.
- Tội nghiệp hôm nay đợi cả chiều. Mà lúc nhìn thấy đứng dưới gốc cây tay cầm mũ trông thương thế.
Tôi chỉ cười và bảo gặp được em là anh mừng lắm rồi. Chị hôn nhẹ lên môi tôi.
- Đền cho người yêu một cái hôn.
Tôi nói chuyện cho chị về việc hôm nay bố mẹ tôi lên Hà Nội. Tôi bảo tối thì gọi điện cho tôi còn bây giờ tôi phải về vì nhà không có người trông và sợ bố mẹ gọi điện về không có ai ở nhà ông bà lo. Chị thấy trời cũng đã tối rồi và đồng ý đưa tôi ra đường bắt xe. Tôi trở về nhà lòng đã nhẹ bớt đi phần nào.
Về đến nhà tôi, được một lúc thì bố mẹ gọi điện về. Tôi nói dối đi đá bóng với bạn bây giờ mới về. Bố mẹ hỏi han tình hình nhà cửa và dặn dò đôi chút rồi tắt máy. Tôi đi chuẩn bị bữa ăn, tắm rửa và ngồi tầng 1 xem tivi. Sau khi gặp chị về thì thấy mình nhẹ lòng rất nhiều. Tôi đi mượn mấy cuốn truyện chưởng và ngồi đọc đợi chị gọi điện để tâm sự. Được một lúc có mấy đứa bạn đến nhà ngồi chơi tán chuyện lung tung. Cả bọn đỗ đại học hết nên ngồi bàn nhau lên đó học thì liên lạc đi chơi như thế nào, có tụ tập đi đá bóng không, không biết ở trong ký túc xá có thích không … nói chung rất vui.
Đến hơn 10h thì chúng nó về hết. Khoá cửa lên gác xép nằm đọc truyện cũng là đợi điện thoại chị luôn. Đọc truyện được một lúc thì thấy chán. Tôi bắt đầu nằm nghĩ ngợi lung tung. Lúc đấy chỉ mơ về chị, mơ về tương lai hai đứa. Tôi toàn mơ mộng những giấc mơ đẹp. Nào là hai đứa cưới nhau, nào là hai vợ chồng ở phòng riêng, nào là chuyện con cái. Hết nghĩ đến chuyện hai đứa lại mơ về tết đến hai vợ chồng về quê. Nói chung rất lung tung. Tôi đợi đến hơn 11h mà vẫn không thấy điện thoại chị gọi. Đang nghĩ ngợi linh tinh, thấy có tiếng xe máy dừng trước cửa. Tôi nghĩ chắc xe vào nhà hàng xóm. Nhỏm dậy nghe ngóng xem sao thì có tiếng gọi cửa :
- Q ơi mở cửa Q ơi.
Chị, đúng tiếng chị rồi. Tôi bật dậy, tay vơ chìa khoá chạy vội xuống nhà. Mải móng mở cửa ra thấy chị đang đứng trước cửa. Chưa kịp hỏi gì.
- Dắt xe vào nhà cho người ta.
Tôi vội vàng dắt xe cho chị vào nhà. Chị quay lại khoá cửa cẩn thận. Quay mặt lại chị cười tươi roi rói.
- Bất ngờ không. Em trốn nhà xuống đây đấy.
- Xe của ai đây
- Xe của bạn em, em mượn nó.
- Bố mẹ không biết cho em đi xuống đây à.
- Ừ phải trốn, đợi mãi cả nhà mới đi ngủ. Đợi mọi người ngủ rồi em trốn ra khỏi nhà đi mượn xe rồi phóng nhanh xuống đây.
- Sao em liều thế, ngộ nhỡ đi đường bị làm sao thì sao.
- Em thích thế, anh không muốn em xuống đây với anh à. Chị dỗi.
- Anh thích nhưng em liều quá.
- Thôi không nói nữa em đi rửa mặt đây. Chạy nhanh đường bụi em bẩn hết tóc rồi.
- Em có uống nước không để anh lấy.
- Vâng anh lấy cho em một cốc nước lạnh nhé.
Tôi vừa đi lấy nước vừa hát. Sung sướng quá, chỉ mong nói điện thoại thôi mà bây giờ chị đang ở trước mắt không sung sướng sao được. Đang hát thì chị gọi.
- Anh lấy em cái khăn nhanh lên.
- Khăn nào.
- Khăn tắm màu trắng ý.
Tôi lấy chiếc khăn rồi đưa vào nhà tắm cho chị. Chị vừa gội đầu xong.
- Tóc bẩn quá à.
- Bẩn quá em phải gội đầu không ngủ khó chịu lắm.
Chị nhận lấy khăn tắm từ tay tôi vẫn cúi chị lau khô đầu. Tôi đứng nhìn không chớp mắt. Lau xong chị vấn tóc vào khăn ngẩng mặt lên nhìn tôi cười tươi :
- Em xuống anh vui thế à. Sao mà hát suốt vậy.
Tôi gật đầu.
- Anh đang nằm một mình buồn quá đang đợi điện thoại của em.
- Chiều nay thấy người yêu tội quá. Nằm nhớ không chịu được nên liều tối trốn nhà chạy xuống đây.
Chị tiếp lời
- Em gọi điện mượn xe đứa bạn đợi mãi mới trốn ra được.
- Nó có hỏi em đi đâu không.
- Có em bảo xuống đây có đứa em nhà chú ngày mai đi học đại học.
- Em uống nước đi.
- Cám ơn người yêu.
- Thế nó có nghi gì không.
- Không, nó biết gì đâu. Em đã dặn nó nếu ngày mai em mà về muộn thì mẹ có hỏi nó thì nó bảo em đi kiểm tra trang phục hội diễn từ sớm ở dưới xã.
Nghỉ uống nước một lúc chị lại tiếp :
- Thực ra chiều nay em và nó đã ở lại kiểm tra rồi nên mới về muộn.
- Thảo nào xe ô tô về rồi mà mãi mới thấy em về. Anh tưởng chiều nay không gặp được em.
- Ừ thế mới đo được lòng người yêu em chứ. Nếu mà đến không thấy đã bỏ về thì em giận luôn không gặp lại nữa.
- Thế lúc em chạy ra nhìn xung quanh là tìm anh à.
- Ừ chị văn thư bảo có người tìm em đang đợi ở ngoài nên em nghĩ là anh em chạy ra tìm. Không thấy anh em nghĩ anh đợi lâu quá về rồi nên em nán lại làm cho xong việc để nghỉ cả chủ nhật không ngày mai lại phải ra làm.
- Tóc em khô chưa.
- Chưa, anh có đói không em đang đói nấu gì ăn đi.
- Ừ anh cũng đoi đói rồi nhưng chỉ có thịt kho thôi.
- Nhà có miến để em nấu miến với thịt kho mình ăn.
Thế là hai chị em nấu nấu nướng nướng rồi ngồi ăn với nhau. Vừa ăn vừa nhìn nhau cười sao lúc đó tôi cảm giác như là hai vợ chồng mới cưới. Nghĩ buột miệng nói luôn.
- Mình như vợ chồng mới cưới nhỉ.
- Thích nhỉ anh nhỉ.
- Ừ nhưng cuối tuần đi Hà Nội mất rồi.
- Đang chuyện vui mà lại nói chuyện buồn chán anh lắm.
- Anh xin lỗi.
- Anh ăn nhanh đi em còn rửa bát.
- Xong đi ngủ luôn nhá.
- Thế anh định còn làm gì.
Tôi cười nháy mắt. Chị mặt đỏ hồng. Vừa rửa bát vừa nói.
- Chỉ thế là giỏi. Thôi anh đi đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ đi. Em làm xong em lên liền.
- Để anh đợi em lên cùng. Anh muốn cõng em lên gác xép.
- Khiếp lãng mạng thế.
- Em không thích à
- Anh bế em lên cơ.
- Thế thì anh mệt chết. Anh chỉ cõng được thôi.
- Thôi em đùa đấy, anh lên trước đi em lên sau.
Tôi cười đi đánh răng và đang định đi lên nhà thì thấy chị đã rửa xong bát đĩa cất vào tủ. Tôi lại đằng sau ôm chị và hôn vào cổ chị. Chị ngẩng mặt lên trời mắt nhắm nghiền và rất thích thú. Tôi thì thầm
- Yêu em nhất, anh chỉ thích mãi thế này.
- Ừ… thôi lên nhà đi
- Cho anh ôm em một lúc nữa.
- Thôi lên nhà đi lấy cho em mượn cái ao phông và cái quần đùi của anh nhé. Em đánh răng xong em lên với anh ngay.
- Ừ nhanh lên nhé đừng để anh đợi lâu.
Tôi lên nhà và chuẩn bị chiếc quần đùi và chiếc áo phông cho chị và nằm xuống phản nghĩ lung tung. Được một lúc thì chị lên hai tay mỗi tay cầm một cốc nước lọc. Chị tháo chiếc khăn ra khỏi đầu và đặt nó lên mắc. Chi cúi đầu rũ tóc và vuốt cho thẳng. Chị quay lại
- Thế bộ quần áo của em đâu
- Anh để trên mắc cạnh cái khắn
Chị lại quay lại cởi từng cái cúc áo. Đang cởi chị quay về phía tôi.
- Cấm nhìn đấy nhá.
- Anh chỉ nhìn bằng một mắt thôi. Tôi đùa
- Không. Một mắt cũng không được nhìn.
- Ừ anh lấy gối che mặt là được chứ gì
Chị tủm tỉm cười tiếp tục cởi áo. Chị treo chiếc áo lên mắc và với tay lại đằng sau cởi khuy chiếc áo lót. Treo chiếc áo lót xong chị quay lại
- Em đã bảo cấm nhìn cơ mà. Nhìn cái mắt dê chưa kìa.
Tôi chỉ cười không nói gì. Chị lấy cái áo phông mặc vào. Chiếc áo bị mắc lại trên ngực cong vút của chị. Để yên chiếc áo chị lấy hai tay vén tóc ra khỏi cổ áo rồi kéo chiếc áo xuống. Tôi ngắm nhìn chị không chớp mắt. Chị từ từ cởi chiếc quần dài. Khi chiếc quần được tụt xuống là một bờ mông căng mọng và đôi chân dài trắng muốt hiện ra. Tôi lại tiếc mình không phải là hoạ sỹ hay có một chiếc máy ảnh như bây giờ để lưu lại cho mình một tuyệt tác. Chị quá đẹp, chị như một nàng tiên hiện ra. Với khả năng của mình tôi chỉ biết tả chân như thế. Đặt chiếc quần lên mắc. Chị quay lại:
- Anh thấy em có đẹp không
Tôi gật đầu không nói.
- Không gật đầu phải nói cơ.
- Đẹp, đẹp tuyệt vời em như diễn viên điện ảnh.
Chị cười sung sướng.
- Em cứ để như vậy đi ngủ anh thích thế.
- Không anh chỉ được cái khôn.
Chị mặc nốt chiếc quần đùi và sà vào lòng tôi. Tôi ôm chặt chị mà thấy mình lâng lâng. Một cảm giác nhẹ nhàng lan toả toàn cơ thể.

Mấy nay bận quá chỉ tranh thủ rỗi rỗi tý lại ngồi viết. Nhưng vì thứ hai đầu tuần lắm việc điện thoại liên tục làm cho mình cứ bị ngắt quãng suy nghĩ. Thôi tôi viết đến đây thôi tối viết tiếp cho tập chung. Mai cố gắng post dài hơn các bác thông cảm. Chuyện cơm áo gạo tiền mà.
Đêm đã khuya, ngoài trời tối đen như mực, hôm nay hình như họ không bật đèn đường. Cả không gian chìm trong yên tĩnh. Chị nằm đầu gối lên ngực tôi, một chân gác lên chân tôi tay ôm chặt lấy tôi. Chúng tôi thì thầm kể chuyện và hồi tưởng về thời gian chị ở trên nhà tôi. Bao nhiêu chuyện xưa tràn về. Chúng tôi nhớ về những đêm tôi bò lên phòng chị chui vào ngủ với chị, đến sáng lại phải dậy sớm chui xuống gác xép ngủ tiếp. Mấy lần đang thì thụp với nhau thì mẹ dậy đi giải làm cho cả hai hết hồn chỉ sợ mẹ nghe thấy. Rồi những chiều khi bố mẹ chưa về chúng tôi đuổi nhau, trêu nhau, ôm nhau và hoà tan vào nhau. Chuyện vui chuyện buồn được chúng tôi ôn lại hết. Chúng tôi tiếc sao thời gian như vậy không còn nữa. Một cơn mưa rào nhẹ ập đến, những ánh chớp ngoài kia thỉnh thoảng loé lên. Hơi lạnh ùa vào nhà làm chị rùng mình. Chị càng nép chặt vào tôi. Tôi ôm chặt lấy chị mong truyền hơi ấm xang cho chị. Chị thủ thỉ.
- Anh yêu em từ khi nào.
- Anh không biết. Sau một thời gian em đến ở nhà anh, mỗi khi em về là anh thấy nhơ nhớ.
- Hồi đấy anh hay nhìn trộm em đúng không.
- Anh nhìn đàng hoàng chứ nhìn trộm bao giờ.
- Khoác thế, em bắt gặp bao lần đứng thẫn thờ nhìn em.
- Anh cũng không biết sao, nhìn em anh thấy rất thích. Mọi hành động của em làm anh thấy vui.
- Anh yêu em từ đêm hôm đó đúng không.
- Anh cũng không biết chính xác lúc nào là thời điểm anh yêu em, nhưng nhớ em và càng ngày càng nhớ em là anh cảm nhận được.
- Thực ra em biết anh quan tâm em từ lâu rồi. Anh hay xem thời khoá biểu của em và sắp sẵn sách vở cho em. Anh hay cất gọn sách vở quần áo cho em đúng không.
- Ừ anh thấy thích làm những việc đó.
- Anh còn hay nhường cờ cho em, em biết tất. Anh muốn em vui.
- Sao em biết
- Anh nhớ hôm anh với em xang nhà cái Hoan không. Khi em và nó lên nhà bàn chuyện. Anh và bố Hoan chơi cờ vua dưới nhà. Bác thua anh 4 ván liền. Hôm sau em đến nhà nó bác khen em có đứa em chơi cờ cao thủ. Mà em thì chưa bao giờ thắng được bác. Từ đó em biết anh toàn nhường cờ cho em thôi, anh muốn em vui vì anh biết em hiếu thắng mà.
- Thế sao em không nói ra
- Em thích thế.
- Mỗi khi tức ai em hay viết cái gì ra giấy vậy.
- Đó là bí mật em không nói cho anh biết đâu
Rồi chị kể cho tôi nghe về mối tình thứ hai của chị. Cũng chỉ là tình yêu bọ xít ô mai. Chị nhận lời yêu anh vào kỳ học cuối cùng. Nhưng tình cảm cũng không sâu đậm lắm, chỉ là có thiện cảm với anh ấy vì anh ấy tốt tính phần nhiều là yêu theo phong trào vì bạn ở cùng phòng ai cũng có người yêu. Sau đó khi ra trường anh lên Hà Nội làm việc còn chị về quê. Thời gian đầu cũng thư từ qua lại sau đó nhạt dần rồi thôi chia tay. Sau 1 năm thì anh ấy lấy vợ nên chị quên hẳn. Chị nói đến khi gặp tôi thấy tôi quan tâm đến chị và chia sẻ buồn vui thì bắt đầu nhớ nhớ thương thương. Rồi chị thấy yêu tôi từ lúc nào nhưng chị sợ không dám nói ra.
- Thế em yêu anh lúc nào từ đêm đó phải không.
- Đêm đó khi anh nâng đầu em và đặt chân em thì em tỉnh ngủ rồi. Khi thấy anh ngồi ngắm nhìn em, em rất thích nên giả vờ ngủ. Khi tay cứ đưa ra rồi lại rụt về em buồn cười lắm nhưng rất muốn anh chạm vào người em để em ôm anh. Nhưng anh lại bỏ về làm em thất vọng. Em nghĩ sao anh nhát thế.
- Sau đó thì anh quay lại.
- Ừ em rất ngạc nhiên thấy anh quay lại, thấy anh dẹm màn cho em thì em đã hiểu ra và rất cảm động vì anh quan tâm đến em. Rồi lại thấy anh ngắm em, tay định sờ vào người lại rụt ra lúc đó em tý nữa thì cười thành tiếng. Em có gắng giả vờ ngủ xem anh định làm gì. Khi anh quyết định về phản mình nằm thì lúc đó em mới liều kéo anh lại và hôn anh. Lúc đó em nghĩ anh chính là người yêu của em.
- Thực ra anh ngắm em ngủ từ hồi em xuống gác xép ngủ với anh.
- Anh đúng là ngố. Người ta biết lâu rồi. Con gái rất tỉnh ngủ, anh tắt điện, đi ngủ lần nào em cũng biết cả nên khi thấy anh ngắm em, em cứ giả vờ trêu tức anh thôi.
- Thảo nào, anh thấy đang nằm bình thường một tý thì quay lưng lại hôm thì đắp chăn.
- Em buồn cười nên phải dấu đi không anh biết.
Tôi ôm chặt lấy chị, hít hương thơm toả ra từ mái tóc. Chị làm cho tôi thấy mình ngây ngất trong tình yêu. Chúng tôi đã hiểu nhau. Sau bao ngày không hiểu sao hôm nay chúng tôi tâm sự hết những suy nghĩ của mình. Khi biết được suy nghĩ của chị tôi cảm thấy chị yêu tôi biết nhường nào. Chị quả là thiệt thòi. Người ta yêu nhau thì người phụ nữ thường được tặng hoa, tặng quà. Được nũng nụi, được dỗi hờn. Chị khi yêu tôi nhận được quá ít. Chả bao giờ được nũng nịu dỗi hờn. Tình yêu của chúng tôi nảy nở trong thầm lặng khi có điều kiện thì nó chuyển biến quá nhanh thành tình cảm của một cặp vợ chồng mới cưới, thành những tuần trăng mật. Nó không có giai đoạn hẹn hò, đi chơi, dỗi hờn …. Như bao cặp tình nhân khác. Mình có người yêu mà không giám giới thiệu với ai, không giám thể hiện tình yêu trước mặt mọi người. Chúng tôi yêu nhau bằng ánh mắt bằng sự quan tâm thầm lặng cho nhau. Chỉ khi có điều kiện thì mới lao vào nhau và yêu nhau trao cho nhau cuồng nhiệt. Một tình yêu quá thiếu những lời tâm tình thủ thỉ. Một tình yêu mà trong đó chỉ là cảm nhận rung động sâu xa. Chỉ đến khi sắp phải rời xa nhau rồi mới được chúng tôi bộc lộ ra và như một dòng thác chảy chúng tôi dốc hết tấm lòng mình. Bây giờ nghĩ lại mới thấy chị mới 2 lần được tôi tặng quà. Lần thứ nhất lá sinh nhật lần thứ 23 của chị tôi mua tặng chị một chiếc khăn voan nhỏ. Lúc đó làm gì có tiền nên chỉ có thể tặng được như vậy. Lần thứ hai thì món quà lớn hơn nhưng lại vào hoàn cảnh đau khổ.
Cơn mưa ngoài trời ngày một nặng hạt hơn. Cái lạnh của mùa thu tuy không buốt giá nhưng nó lại thấm từ từ. Nó làm cho cả hai chị em rùng mình và chúng tôi càng ôm nhau chặt hơn. Sau một hồi nói về quá khứ chúng tôi quay trở về thực tại. Tôi nâng cằm chị lên và đặt vào môi chị một nụ hôn dụi dàng. Chị nhắm mắt và tận hưởng. Chị rùng mình khi bàn tay tôi luồn vào trong áo và xoa nhẹ tấm lưng trần của chị.
- Em yêu anh lắm Q ơi. Không biết khi anh đi thì em sẽ như thế nào. Em sẽ nhớ anh đến phát điên mất thôi.
- Anh cũng vậy em đừng không nghe điện thoại của anh như tuần vừa rồi nhé. Nếu không anh không biết phải làm sao. Có gì cứ nói với anh nhé đừng chịu đựng một mình. Anh thương em lắm em biết không.
Tôi nói trong hơi thở. Tôi tiếp tục hôn vào cổ vào tai chị. Chị ôm chặt tôi tay xoa ngực tôi và tận hưởng. Tôi hôn lên trán và đôi má hây hồng tự nhiên. Tôi hôn lên vết sẹo nhỏ dưới cằm chị tôi hôn lên bờ môi chị. Tôi làm các động tác một cách từ từ dứt khoát. Tay tôi lại xoa lên hai bầu ngực tràn nhựa sống của chị. Và rồi tôi hôn vào nó. Tôi hôn nó một cách say mê. Dịch dần xuống tôi hôn dọc eo thon của chị, cái bụng phẳng lì và tôi và chị hoàn toan trần truồng nguyên thuỷ. Tôi hôn vào tam giác nhung huyền. Tay tôi đặt vào nó như tôi đang đặt vào đầu chú mèo nhỏ. Nó mịn màng và ấm nồng. Nó phập phồng vô thức dường như nó hồi hộp khi đón nhận những cái vuốt nhẹ xoa đều của tôi. Một cảm giác ướt át nơi đầu ngón tay và trơn tuột bên khe suối nhỏ. Bàn tay tôi làm chị đê mê sung sướng. Chị thì thầm vào tai tôi.
- Em yêu anh lắm, anh làm em sướng điên lên.
- Anh cũng yêu em lắm em làm anh sướng như hôm trước đi.
Chị trườn xuống và đặt bờ môi mềm mại vào sự cương cứng của tôi. Chị hôn nó say mê và nắm chặt lấy nó như sợ nó chạy mất. Tôi trợn mắt hít hà vì sự sung sướng tột cùng mà chị mang đến. Và rồi tôi nằm đè lên chị và trườn vào trong chị. Nó nhanh chóng tìm ra khe suối nhỏ và biến mất vào trong rất nhẹ nhàng. Tôi chầm chậm đưa đẩy. Chị ôm chặt tôi như muốn chúng tôi nhập vào thành một. Mắt nhắm nghiền và tôi thấy hai hàng lệ chảy dài trên má. Tôi hoảng hốt.
- Anh làm em đau à.
Chị lắc đầu mắt vẫn nhắm nghiền. Và nước mắt chị lại chảy nhiều hơn. Tôi hỏi lại
- Em đau à làm sao em khóc.
- Không em không đau, em đang rất sung xướng.
- Thế làm sao em khóc.
Vẫn ở trong chị tôi bế chị dậy và chị ngồi lên đùi tôi. Chị ôm choàng lấy tôi chặt cứng.
- Em sợ, em sợ phải xa anh, em sợ lắm.
- Anh chỉ đi học thôi chứ anh vẫn yêu em mà. Chỉ cần em gọi anh sẽ ở bên em ngay.
Tôi nói trong vô thức để chị yên tâm không khóc. Lúc này tôi đã quên mất mình đang ở trong chị. Đẩy chị ra tôi hôn lên hai bờ mi ướt và hôn vào làn môi mọng của chị.
- Em hãy nhìn anh đây. Chúng mình yêu nhau mà em đừng sợ.
Chị nhìn tôi trìu mến và gật đầu.
- Chúng mình đợi một thời gian nữa khi anh ổn định việc học mình sẽ nói với hai bố mẹ về chuyện của mình.
- Em sợ lắm, chắc chắn bố mẹ không đồng ý
- Chắc chắn rồi nhưng mình yêu nhau mình sẽ vượt qua được. Nếu bố mẹ cương quyết em sẽ lên Hà Nội với anh chúng mình cưới nhau và dựa vào nhau để sống. Khi mình có con và bố mẹ nguôi giận lúc đó mình sẽ về báo hiếu cha mẹ cũng không muộn.
Tôi nó những lời đầy cứng rắn và chị dường như tin vào kế hoạch của tôi vừa vạch ra. Chị ôm chầm lấy tôi và tiếp tục đưa đẩy. Chúng tôi lại chìm trong hoan lạc và đầy mơ mộng. Tôi không biết thời gian trôi qua bao lâu. Và cuối cùng tôi cũng bùng nổ. Từng đợt từng đợt phun trào trong chị. Tôi cảm thấy sự ướt át tràn ngập. Là mồ hôi trên khắp cơ thể chúng tôi. Là những giọt tình yêu của chị trên đùi hoà lẫn với sự phun trào của tôi tràn ra khe suối nhỏ. Chị ôm chặt lấy tôi và tôi siết chặt chị trong lòng. Chị thổn thức.
- Anh yêu em nhiều có phải không
- Ừ
- Anh không được bỏ em chỉ em mới được bỏ anh nhé
- Ừ
- Lên Hà Nội không được đi chơi với cô nào nhé
- Ừ
- Kể cả H
- Ừ anh không đi chơi với cô nào
- Không được tương tư với cô nào
- Ừ anh chỉ nhớ mình em thôi.
- Lên Hà Nội nhớ gọi điện về cho em nhé không thì viết thư cũng được
- Ừ anh sẽ gọi thường xuyên cho em anh cũng nhớ em mà.
- Nhớ đi học chăm chỉ nhá không được đi chơi nhiều.
…..

https://vienthong10a-forever.forumvi.com

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bài viết mới cùng chuyên mục

Bài viết liên quan

Bài viết cùng chuyên mục:

    QUYỀN HẠN CỦA BẠN:
    Bạn không có quyền trả lời bài viết

    Chia sẻ